Đoàn thần tiên đưa Lang Quân từ Côn Lôn đang trên đường đưa đến Long Hải. Anh Lạc hôm nay một thân hỉ phục đỏ rực, ngồi trong kiệu hoa, búi tóc vấn cao. Rõ ràng hôm nay là ngày thành thân của y, Thái Tử Long Hải lại vốn nổi tiếng là người tài giỏi, lại ấm áp hiểu lòng người. Biết bao nhiêu thần tiên mơ ước được gả cho hắn còn không được y có cơ hội này phải gọi là phước phần. Thế nhưng đôi mắt xinh đẹp của Lang Quân ngồi trong kiệu không có lấy một chút vui mừng, đôi mắt vốn đen láy và luôn phát ra ánh sáng bấy giờ lại bị hàng mi dày che khuất. Cả một đoạn đường đi y chỉ cụp mắt, chưa hề cười lấy một lần, nói lấy một chữ. Cứ thể như người ngồi trong kiệu chỉ là một cái xác không hồn, trái tim y đã chết lặng tự thuở nào.
Đoàn đưa kiệu hoa bỗng nhiên hỗn lạn, một đạo thiên lôi không biết từ nơi nào giáng xuống, nhắm ngay vào kiệu hoa. Chúng thần tiên vốn muốn ra tay trợ giúp Anh Lạc, chỉ là một sấm kia đã làm y ngất xỉu, rơi khỏi kiệu hoa, rơi thẳng xuống hạ giới. Có vài vị thần tiên nhảy theo cứu y nhưng xuống được một đoạn lại bị mây đen mù mịch bao lấy, chẳng bao lâu là mất dấu, không thấy người đâu. Đoàn đưa kiệu sao một hồi hỗn loạn quyết định quay trở về báo với Côn Lôn và Thiên Quân một tiếng về sự việc trên và tìm người chi viện.
--------------------------------------------------------
Trời xanh, mây trắng, cây cỏ nhiễm một màu lục dễ nhìn, thời tiết hiện tại tuy nóng nhưng cảnh quang xung quanh là đầy rẫy sức sống và sinh lực. Trong một ngôi nhà tranh nhỏ, một thanh niên y phục đỏ rực đang yên giấc. Một giọng nói khàn khàn bỗng vang lên:
- Sao ngươi ngủ nhiều vậy. Không quen thời tiết ở đây sao?
Thanh niên bị giọng nói làm tỉnh, mơ mơ màng mở mở mắt. Hình ảnh là mờ xuất hiện, một gã thợ săn tay cầm cung tên, nước da ngâm rám nắng với chiếc cầm có vài sợ râu lỉa chỉa do cạo chưa sạch đang từ trên cao nhìn xuống y. Chưa đợi y trả lời, hắn giơ bàn tay thô ráp ra sờ lên vần trán mịn màng của y, sau đó lại trợn mắt:
- Anh Lạc, ngươi phát sốt rồi.
- Không sao, do thời tiết nóng quá thôi - Anh Lạc nhẹ giọng trả lời.
Đã một tháng từ khi y có mặt ở nơi này. Ngày hôm ấy sau khi vô duyên vô cớ lãnh một đạo thiên lôi trong ngày đại hỉ của mình y đã rơi xuống nơi này và được gã thợ săn thô kệch này mang về nhà cứu giúp. Khi y tỉnh lại thì linh lực, pháp lực và tiên khí đều bị phong ấn hết, hiện thời y chằng khác nào người bình thường, người trên Thiên giới muốn tìm ra y cũng không phải dễ. Anh Lạc hiện tại cũng không có cách nào trở về thành thân nữa, y đành ở lại đây.
Gã thợ săn này tên A Đinh, ngoài việc con người thô lỗ một chút thì hắn đối xử với y cũng rất tốt. Y cũng không có bất cứ suy nghĩ bài xích nào với nơi này. Đây là một căn nhà tranh nhỏ ở một nơi rừng sâu hẻo lánh, không có dân cư sinh sống. Hằng ngày gã thợ săn thường mang củi ra ngoài thôn bán rồi đem chút gạo về thổi cho y bát cháo đạm. Cuộc sống tuy không sung sướng như thần tiên nhưng lại không lo, không nghĩ, không có vui buồn. Nhiều lúc y thật sự nghĩ nếu mình là con người thật, sinh ra, chết đi và luân hồi thì tốt biết bao nhiêu.
![](https://img.wattpad.com/cover/244190245-288-k548391.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐỒNG NHÂN VĂN] (Vong Tiện) Mãi không chia lìa
القصة القصيرةTác giả: Anhuynh555. Dựa theo nguyên tác của Mặc Hương Đồng Khứu Thể loại: Đồng nhân văn, HE, ngọt xen chút ngược nhẹ, sủng, có H nhẹ. Nhân vật phụ đa số có trong nguyên tác. Có thêm thắt một số nhân vật cần thiết.