Chương 05 : Mồi Nhử

398 66 4
                                    

-05-

Chẳng phải ai cũng đủ mạnh mẽ để đối diện với nỗi sợ hãi của mình. Để sống trong thế giới này, nếu không muốn trở thành con mồi thì buộc phải biến thành kẻ đi săn, đó là quy luật cơ bản để tồn tại.

Từ lúc đón mọi người về nhà, Mika đã đoán được chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, chỉ là cậu không ngờ nó lại nhanh đến như vậy.

Mika thừa biết bản thân không thể đơn phương chống lại bọn tội phạm buôn người, cậu chẳng còn cách nào khác ngoài kêu gọi sự giúp đỡ, và người đó phải là kẻ dư tiền, thừa quyền lực ...

Hôm nay Mika trở về nhà như thường lệ, cậu mệt mỏi đốt ngọn đèn dầu, sau đó chuẩn bị bồn nước ấm rồi thả mình vào trong.

Toàn thân Mika như run lên, cậu liên tục cào vào da thịt mình, để cơn đau làm cho tỉnh táo. Mãi một lúc lâu Mika mới bình tĩnh bước ra khỏi bồn tắm gỗ, cậu mặc quần áo qua loa, vác khăn bông trên vai đi thẳng vào bếp.

Trong nồi vẫn còn chút cháo, Mika đem đi hâm lại, trong khi chờ thì ngồi trên ghế đếm lại số tiền kiếm được. Sinh hoạt của cậu vẫn diễn ra như mọi ngày, chẳng có lấy một điểm đáng ngờ.

Ăn khuya xong, Mika cứ thế trèo lên giường, cầm chăn kéo qua người, cậu trở mình quay vào trong, đôi mắt nhắm nghiền lại.

Chừng hơn 1 tiếng sau thì bên ngoài vang lên tiếng sột soạt, tiếp theo là âm thanh kim loại va vào nhau.

Thần kinh Mika căng như dây đàn, cậu luôn đề phòng đến toàn thân toát hết cả mồ hôi. Cho đến khi cánh cửa bị một lực nhỏ mở ra, Mika mới tiếp tục vùi mình vào chăn ngủ, cậu điều chỉnh hơi thở đều đều, tránh khiến bọn họ nghi ngờ.

Rồi bất ngờ một mùi hương kì lạ xộc lên, Mika lập tức ngưng thở, cậu thả lỏng cơ thể hết mức, như thể mình đã bị hôn mê.

Bọn chúng nhấc bổng Mika lên, đem cậu đặt vào hàng ghế phía sau.

Bên trong góc khuất hiếm ai để ý có một chiếc xe sang trọng luôn theo dõi nhất cử nhất động của đám người. Đến khi xe của họ rẽ ra đường lớn thì người kia mới bắt đầu nhấn ga, hắn ném điếu thuốc đang hút dở ra ngoài tuyết, đôi môi bạc nhếch lên, ánh mắt như phát sáng trong màn đêm.

Mika bình tĩnh mở mắt ra, cậu quan sát lần lượt từng người một. Đây là xe bảy chỗ, Mika đang nằm ở hàng ghế cuối nên tạm thời có thể xem là khoảng cách an toàn, suốt đoạn đường cậu luôn để ý từng ngã rẽ từng cây cầu đã đi qua, đến khi xác định nơi đến không phải chỗ quá xa lạ mới thở phào.

Cảm giác trở về nơi mình từng chốn chạy đúng là chẳng hay ho gì ...

Chiếc xe dừng lại trước một club ở Basmannyy, Mika bị ném vào trong một gian phòng rộng lớn, cậu vẫn nhẫn nại nhắm chặt mắt chờ bọn chúng bỏ đi.

Mika đoán chừng 30 phút nữa thì thuốc mê sẽ hết công hiệu, cậu chống tay ngồi dậy, tựa lưng vào tường. Những lọn tóc theo động tác mà rũ xuống, nhưng ngay sau đó đã bị cậu vuốt ngược lên.

Mình điên rồi, tại sao lại tin hắn đến vậy ?

Bên ngoài trời vẫn chỉ vừa hửng sáng, Mika bước đến bên cửa sổ, hướng mắt nhìn xuống thành phố.

FeridMika | CUỘC SỐNG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ