06
Vương Nhất Bác dùng tư thế này dựa vào Tiêu Chiến giây lát, sau đó khẽ "Ừ" một tiếng, nghiêng đầu trượt xuống bả vai Tiêu Chiến, cả người như mất hết sức dựa lên người Tiêu Chiến.
"Lại không có sức rồi." Vương Nhất Bác nhỏ giọng lầu bầu.
Tiêu Chiến ngẩn ra một lát, sau đó giơ tay lên vỗ nhè nhẹ vào vai Vương Nhất Bác, kéo cậu nằm lại trên ghế sofa. Cái người chưa hoàn toàn khỏi ốm nào đó lúc này nhìn vô cùng yếu ớt, vô cùng cần người chăm sóc, nên dù Vương Nhất Bác không mở lời, Tiêu Chiến cũng không rời khỏi ghế sofa, cứ thế ngồi bên cạnh chờ đến khi cậu ngủ, trong phòng cực kỳ yên ắng.
Vương Nhất Bác ngủ một mạch đến hơn 7 giờ tối, người trong phòng làm việc đã ra về hơn nửa, Tiêu Chiến vẫn ngồi ở trước bàn làm việc chờ cậu tỉnh dậy. Anh lúc thì giải quyết công việc của công ty, lúc thì ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, người khiến anh cảm thấy trong lòng khó yên chính là cậu.
Dường như tất cả mọi thứ đều bị sự xuất hiện của Vương Nhất Bác làm cho rối loạn, nhưng anh cũng không cảm thấy chán ghét, mà trái lại, trái tim đã chết lặng lâu nay của anh lại có thể vì người trước mắt này mà bất ngờ hoảng loạn đập loạn nhịp.
Rất nhiều năm qua, không ai có thể xông vào tim anh như thế, tuy cậu không chịu nói lý nhưng lại rất dũng cảm mãnh liệt.
Sau cùng Vương Nhất Bác bị Tiểu Trương gọi điện thoại tới đánh thức, vì lịch trình quay phim ngày mai mà đặc biệt chạy tới đón cậu về, nếu không sợ là vị tổ tông này sẽ ở lì ở chỗ Tiêu Chiến không chịu đi.
Trước khi Vương Nhất Bác đi, Tiêu Chiến cũng không biết nên nói gì với cậu, đối mặt với tình cảm, tất cả khả năng ăn nói suôn sẻ của anh đều tan thành mây khói, chỉ có thể đứng ở cửa chần chừ nói với Vương Nhất Bác một câu: "Trở về nhớ giữ gìn sức khỏe."
Vương Nhất Bác vẫn mặc áo lông hai tầng thật dày cậu, quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến, cuối cùng không nhịn được dang tay ôm người vào lòng.
"Chuyện em đã nói với anh, anh cân nhắc thêm đi."
Của phòng làm việc vẫn chưa đóng lại, những nhân viên hóng chuyện suốt cả buổi chiều hôm nay giờ phút này đều nhao nhao thò đầu nhìn về phía bên này. Tiêu Chiến có phần xấu hổ nghiêng đầu trốn sang một bên, phần mũ rộng của chiếc áo lông vừa vặn có thể che khuất mặt anh.
Tiêu Chiến không phản bác, cũng không né tránh nữa, chỉ nhẹ nhàng trả lời cậu: "Được."
Vương Nhất Bác lên xe, câu nói đầu tiên cậu nói với Tiểu Trương sau khi ngồi bịch lên ghế ngồi là: "Trả tiền lại cho Tiêu Chiến."
"Cái gì?" Tiểu Trương nghi ngờ mình nghe nhầm.
"Tôi nói, trả 20 triệu kia lại cho Tiêu Chiến."
Tiểu Trương thông qua kính chiếu hậu kinh ngạc nhìn cậu, "Anh, anh bị sốt đến ngu người rồi à?"
Vương Nhất Bác lập tức cạn lời. Cuối cùng từ trong ánh mắt cậu, Tiểu Trương cũng hiểu được ý của cậu, chuyện này là nghiêm túc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] Bao nuôi một chiếc Sói con
FanfictionTác giả: 唐纳德呀 Link gốc: https://donaldduckkk.lofter.com/post/30cc0788_1cb2ee1d9 CP: Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến - Tổng tài Tán bao nuôi minh tinh Bác - Truy thê, ngọt, HE - Tình trạng bản gốc: Hoàn - Tình trạng bản dịch: Đang dịch - Số chương: 22 c...