Chương 一

772 43 0
                                    


Ổ Đan là một thị trấn nhỏ, được bao quanh bởi núi và sông, một nơi xinh đẹp, bạn có thể đi bộ xung quanh nó trong vòng ba hoặc bốn giờ, những con hẻm trải ra mọi hướng giống như những khu phố được kết nối chặt chẽ với nhau. Đây là một thị trấn nhỏ xinh không tưởng. Nhưng cũng giống như nơi có bóng dáng của tất cả các câu chuyện cổ tích, ở góc ở phía nam thị trấn, có một ngôi nhà gỗ gần như bị che phủ bởi một loại dây leo. Dù là xuân tháng ba ở đây dường như luôn có một cổ lạnh lẽo. Tuy nhiên, ở vùng đất rợp bóng mát này, có một khu vườn đẹp nhất ở Võ Đang, mùa thu đỏ rực, cây thông và mận xanh vào mùa đông, hoa đào nở rộ vào mùa xuân, và phong rợp bóng vào mùa hè.

Khi còn học tiểu học, Hoàng Kỳ Lâm thường xuyên nhìn vào những khoảng trống trên hàng rào cao, cậu đã hỏi mẹ nhiều lần tại sao cậu không thể đến nhà đối diện chơi, mẹ cậu kể rằng gia đình đối diện có cất giữ một con voi quý trong nhà nên không thể tùy tiện vào được. Thời gian trôi qua, cậu thanh niên 16 tuổi cũng biết được rằng, chỉ là mẹ cậu khẳng định ở đó không hề có một con voi nào hết mà chỉ có một vụ thảm án đã được giữ kín gần chục năm. Ngôi nhà gỗ xinh đẹp có sân vườn này là của một đôi vợ chồng từ thành phố khác chuyển đên, chồng là kỹ sư, vợ là nhạc sĩ, hàng tuần người vợ dạy nhạc miễn phí cho trẻ em trong thị trấn.

Nghe có vẻ là một khởi đầu tốt, phải không? Nhưng một câu chuyện có một khởi đầu tốt đẹp thì nó sẽ không thể có một kết thúc tốt đẹp. Tựa như duyên trời đã định, họ đến đây để trón khỏi sự ràng buộc của gia đình. Do tiền sử bệnh tâm thần di truyền trong gia đình người vợ, không phải tất cả các nguyên tắc có thể vì mối lương duyên này mà đều có thể dễ dàng tháo gỡ. Người chồng không thể buông tay vợ của mình. Ông và vợ như cánh diều đứt dây mà cắt đứt mọi liên lạc với gia đình, trốn đến nơi này sinh sống. Lúc đầu mọi chuyện vẫn rất tốt, cuộc sống hạnh phúc, có tình làng nghĩa xóm, chẳng mấy chốc anh chị đã có một đứa con đó là một bé trai kháu khỉnh. Cuộc sống tưởng chừng hạnh phúc nhưng sóng gió luôn luôn ập đến khi ta hạnh phúc nhất. Người vợ sau khi sinh con thì bị bệnh tâm thần phân liệt do trầm cảm sau sinh, người cha dù kiên trì, chăm chỉ vun vén gia đình nhưng sóng gió đã ập đến do không chịu được nỗi khổ của vợ, anh ta đã tự tay cướp đi mạng sống của người mình yêu nhất và của chính mình. Còn đứa bé 6 tuổi được ông bà ngoại đón về nhà chưa từng quay lại, trong nhà chỉ còn một số đồ dùng, từ đó về sau chỉ còn lại những bóng ma ở nơi đầy hạnh phúc và ấm áp này. Nơi này đã trở thành cấm địa trong tâm tưởng của mọi người.

Nhưng dù vậy, Hoàng Kỳ Lâm vẫn thích ngồi trên rặng đá ngoài hàng rào, đeo tai nghe nhìn phong cảnh đẹp như tranh sơn dầu bên trong, cậu đã hơn một lần nghĩ, nếu cậu bé đó có thể vui vẻ lớn lên trong khu vườn này, nó sẽ rất hạnh phúc. Vào buổi sáng luôn yên tĩnh và vắng lặng, không biết tiếng ồn ở đâu. Hoàng Kỳ Lâm, người bị quấy rầy giấc ngủ, lấy gối che tai của mình một cách khó chịu, nhưng tiếng ồn như một bóng ma lan tỏa khắp nơi, đến tai cậu ấy nói rằng bạn không muốn ngủ.

"Tại sao! Sao lại ồn ào như vậy!"
Hoàng Kỳ Lâm cau mày ngồi dậy, hung hăng ném gối xuống đất, sau đó xoay người xuống giường hung hăng hướng bệ cửa sổ mở rèm cửa, ánh nắng hắt vào làm cậu hơi chói mắt, khẽ nheo mắt lấy tay che trán nhìn xuống dưới nhà.

•Flying Towards You• Lâm Trận Tuốt Súng °Trans°Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ