Sorry vì cái tiêu đề mang đậm chất Tuna quá :)) Đang đau bụng giai đoạn cuối đm ông.
________________
Joseph là--... Chắc ta không cần giải thích đâu nhỉ ? Vì nếu muốn biết ổng là người thế nào thì quay lại mấy chap trước mà xem, ta đây méo có rãnh ngồi luyên thuyên dài dòng về cái thằng lùn tịt đó đâu.
Giề ? Đang thắc mắc tại sao câu văn lại cuk suk như thế á, tại vì ta không phải nhóc Cá, con nhóc đó đang trốn việc rồi... Tch.
Reader : Ủa chứ ông là ai ?
- Củ cải-.. À không, Jack The Ripper, nỗi ám ảnh kinh hoàng của các ngươi [ part 2 ]
- Ủa rồi chứ ông lên đây chi ?
Jack thở dài : Tất nhiên phải có chuyện ta mới lên đây kể được chứ, haiz....
- Ôi trời ! Hóa ra là ngài Jack lại có tâm tình buồn bực lên đây chia sẻ sao ?
Jack giả vờ lấy khăn chấm nước mắt rồi nói : Ừ... Muốn nghe không ? Nếu muốn thì ngồi xuống đây... Để mị nói... Cho mà nghe...
[*beep* ]
Chuyện là quý cô Nightingale mới mời thêm được một thằng nhóc ất ơ nữa về trang viên, trông nó ảm đạm và nhàm chán thật, mái tóc mượt màu xám tro đi đồng màu với cái bộ đồ cũng không khác là bao, chán ngắt ! Nó ít nói tới phát ngán, thật sự đấy ! Vậy mà ta lại là kẻ phải gặp nó trong trận đầu tiên, nó tên gì ấy nhỉ ?
- Aesop Carl...
À đúng rồi Aesop Carl, thật không hiểu nổi, lúc đó thì ta đâu có biết nó có kĩ năng gì đâu ? Vừa vào trận lại gặp nó đầu tiên, vừa thấy trên bảng máu và tên hiện lên hình quan tài cạnh ava của nó, ta chẳng biết là gì. Tên Carl đó cứ liên tục vẫy gọi ta với cái emote "lui lại", nó giống chọc tức hơn, xin lỗi ta là hoa đã có chủ rồi !
- Tự luyến...
Sau cùng nó dẫn ta tới cuối map bản đồ làng ven hồ với thành tích dụ dỗ 130s và 3 máy đi đời, ta cáu lắm chứ, lúc đó lại thấy nó ngồi lên ghế vẻ dâng hiến mạng cho ta cơ, đang cơn bực tức ta liền ném nó lên ghế trói lại, ai ngờ cái ghế tự nhiên hóa lỏng màu đen rồi con người trên ghế biến mất, ta lúc đó kiểu ngạc nhiên lắm ấy, mà cũng chả biết làm sao, chỉ thấy tên Aesop đó trở lại nửa máu và mất dấu hoàn toàn. Muốn ngáo cmnl...
Sau trận đó ta mới đi kể lại cho các hunter khác nghe, bọn hắn liền trầm trồ kinh ngạc, một sur đầu tiên có thể tự giải cứu mình như thế, cô nàng mechanic hình như cũng có thể làm được với con robot one hit đó nhỉ ? Tất cả đều dè chừng hắn mỗi khi gặp, câu chuyện sẽ không có gì đặc biệt cho đến một ngày ta đi uống trà với tên lùn Joseph kia, hắn gác chân này lên chân kia ngồi thoải mái bắt đầu kể ta nghe những câu chuyện hắn gặp gần đây, và cả những bức ảnh nữa, một điều khiến ta chú ý, với cái cách ăn nói thẳng thắn của ta liền hỏi
- Này Joseph, tôi để ý ông toàn chụp tên sur mới kia--...
Joseph như nghẹn một ngụm trà mà ngay lập tức đặt ly xuống lau khóe môi dính trà nói : Ý ông là sao ?
Ta nói tiếp : Có phải ông đang để ý cậu ta ?
Nói đến đây hắn liền đỏ mặt mà biện minh : Là- Làm gì có ? Là do hắn tự ý chen vào đúng lúc thôi ! Hoặc- Hoặc là trùng hợp !