Đây là 1 câu chuyện (éo) có thật và đã từ rất lâu r,muốn nghe ư ? Đc thôi,ta sẽ kể cho các ngươi nghe,nó ko buồn đâu... Nói thật đấy a
___________________________________Từ lâu r,có 2 người hoàn toàn đối lập nhau,họ tên là Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu. Ko hiểu sao 2 người 1 người ôn nhu hiền hậu người kia đáng sợ khó gần lại hợp nhau đến lạ thường,thậm chí còn làm anh em kết nghĩa nữa chứ ! Đi đâu cũng có nhau,người ta còn tưởng là huynh đệ ruột. Một ngày nọ,Tất An đã hẹn Vô Cứu dưới cầu Nam Thông nhưng trời đột ngột chuyển mưa,Tất An liền bảo Vô Cứu ở lại chờ y về lấy dù r sẽ quay lại nhanh,Vô Cứu nghe lời gật đầu hứa sẽ chờ y,Tất An ko suy nghĩ nhiều nói đi là đi.
Cơn mưa cứ thế lớn dần,nước đã gần đến chân nhưng Vô Cứu vẫn ko nuốt lời đứng chờ Tất An quay lại,chiếc chuông hắn luôn đeo ở hông đột nhiên rơi xuống đất,Vô Cứu liền cúi xuống nhặt nó lên thì bất ngờ 1 cơn sóng lớn ập đến,hắn may mắn khi ko bị cuốn đi nhưng chiếc chuông lại tuột mất,cái đó Tất An tặng cho hắn sau ngày họ kết nghĩa huynh đệ,Vô Cứu lơ là nên trượt chân ngã xuống sông,cơn mưa quá lớn kèm theo những cơn sóng dập dìu xô đẩy làm hắn ko thể chống cự liền bị dìm chết dưới tay mẹ thiên nhiên.Tất An thấy bất an nên đã chạy hết tốc lực về nhà lấy dù thật nhanh r quay lại,muộn... Quá muộn... Cây cầu Nam Thông bị nhấn chìm trong dòng nước và mờ mịt giữa màn mưa làm Tất An khó khăn tìm kiếm xem Vô Cứu đang ở đâu,để r ko nhận lại đc cái j...
Tất An gọi lớn : Vô Cứu !!! Vô Cứu !!! Đệ ở đâu ?! Vô Cứu !!! Vô-...
Dừng lại khi y thấy chiếc chuông của Vô Cứu mắc vào 1 mô đất còn nhô lên
"Vô...Cứu..."
Tất An ngay lập tức chạy tới cầm nó lên,lòng y nóng như lửa đốt khi nghĩ tới điều ko lành đã xảy ra với Vô Cứu, nhưng y nhất quyết ko tin,có thể là Vô Cứu đợi quá lâu nên đã đi về và làm rơi chiếc chuông thì sao ? Nhưng y ko hề gặp hắn trên đường,có lẽ hắn đã trú tạm vào đâu đấy ? Cảm giác bất an tăng dần lên theo từng suy nghĩ đó,Tất An tiếp tục tìm kiếm Vô Cứu,y ko hiểu vì sao mình lại chạy theo dòng nước này,mưa đã dịu đi và nước cũng chảy chậm lại,"Làm ơn Vô Cứu... Đừng có xảy ra chuyện j... Hãy cho linh cảm của ta ko phải sự thật đi..." Có lẽ trời ko nghe y nói khi hiện bây giờ và ngay trước mặt y... Chính là Vô Cứu đang nằm ở bờ sông ko đi chuyển,cơ thể đã lạnh ngắt do ướt,Tất An run rẩy tay chân đi tới lay người và liên tục gọi tên hắn,ko có hồi âm,y ko muốn chấp nhận chuyện này,là Vô Cứu đã ra đi mãi mãi. Tất An ôm chặt Vô Cứu vào lòng và gào khóc trong đau đớn,tuyệt vọng.
Những ngày sau Tất An luôn mặc đồ tang trắng và mang theo chiếc ô đen bên người đến cầu Nam Thông,nhìn xuống dòng nước mà rơi lệ nghĩ về Vô Cứu. Tất An chịu ko nổi cái cảnh tượng này nữa,chỉ có mình y đơn lẻ ở lại,ko phải hắn đã từng hứa sẽ ko bao giờ rời xa y sao ? Ko phải hắn hứa sẽ luôn bảo vệ y đến cuối đời sao ? Ko phải... Hắn đã hứa... Sẽ... Ko bao giờ... Làm y buồn sao ? V mà bây giờ... Tại sao lúc đó ngươi lại ko chịu đi hả,Vô Cứu ? Ngươi chờ Tất An sao ? Vì lời hứa ngu muội đó hả ? Sao ngươi lại hứa như thế ? Ngươi có thể đi mà ? Nếu ngươi đi thì đã ko chết,cùng lắm là phá hoại lời hứa đó thôi mà ! Ngươi thật ngu ngốc, còn biết bao lời hứa kia thì ngươi tính sao đây ? Tất An tự dày vò bản thân,y đập tay mạnh xuống thành cầu,y ko thể sống thiếu hắn,ko thể nào !