3

35 5 0
                                    

"Ngô…”

Choi Chaeyoung giật giật, chậm rãi mở mắt ra, mới phát hiện chính mình ở trong xe, nhìn đến gương mặt lạnh lùng của Lalisa, trong lòng cô ngược lại nhẹ nhàng thở ra.

Lalisa thấy cô sắc mặt tái nhợt, bộ dáng lúc nào cũng có thể ngất xỉu, chán ghét nhíu nhíu mày, thật sự là ốm yếu !

Choi Chaeyoung uất ức mà im miệng, cô thật sự khiến cho người ta chán ghét như vậy sao ? Cơ thể nhỏ nhắn dùng sức mà dịch chuyển về hướng cửa sổ, xoay người đưa lưng về phía chị, nếu chị chán ghét nhìn đến cô như vậy thì cô cũng không để cho chị nhìn thấy cô. Người ta có lòng tốt thu lưu mình, dù sao cũng không thể để cho người ta ở nhà cả ngày đối mặt người đáng ghét a !

Thấy cô một bộ dáng giống như sợ bị chị ăn thịt, Lalisa nhếch môi, cái gì cũng không nói, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Suốt dọc đường không nói gì, lái xe cũng đã sớm quen bầu không khí im lặng trong xe, mãi đến khi xe chạy tiến vào biệt thự, Lalisa cũng không chờ lái xe giúp chị  mở cửa, tự mình mở cửa xe liền đi ra ngoài.

Choi Chaeyoung nhìn bóng dáng của chị, cong miệng lên, suy nghĩ không rõ vì sao chị chán ghét cô như vậy.

“Tiểu thư, mời xuống xe !”

Lái xe giúp cô mở cửa, cung kính nói.

“Cám ơn !”

Choi Chaeyoung xuống xe, chầm chậm mà đuổi theo Lalisa, rõ ràng mà cách xa chị ba bước.

"Bà chủ…”

Một người đàn ông bộ dáng vô cùng thanh tú cung kính đứng ở trước mặt Lalisa, trên người tỏa ra khí chất ôn nhuận như ngọc khiến cho người ta nhìn đến liền cảm thấy thoải mái.

Lalisa chính là dừng một chút, mở miệng nói,

“Cô ấy giao cho cậu !”

Sau đó cũng không quay đầu lại đi về phía lầu.

Choi Chaeyoung nhìn bóng dáng của chị biến mất, lại không đuổi theo sau nữa, cô biết chị nói chính là cô !

Nhìn  Choi Chaeyoung trong mắt không rời, Lãnh Dạ Bạch cũng theo tầm mắt của cô mà hướng nhìn lên lầu, sau đó thu hồi tầm mắt, có chút kinh ngạc hỏi,

“Cô không sợ chị  ta ?”

Choi Chaeyoung khó hiểu nhìn cậu, sợ chị ? Vì sao phải sợ chị  ?

“Chị ấy là người tốt !”

Tuy rằng chị nhìn qua rất lạnh lùng, hơn nữa giống như rất chán ghét cô nhưng chị  đồng ý thu lưu cô, không có ném cô ở lại bệnh viện thì đó là người tốt !

Người tốt ?! Lãnh Dạ Bạch khóe miệng không ngừng run rẩy, ánh mắt quái dị nhìn cô, giống như cô là người ngoài tinh, bà chủ là người tốt ?! Làm sao có thể ?

Lãnh Dạ Bạch thật cẩn thận hỏi,

“Cô thật sự cảm thấy bà chủ là người tốt ?”

“Đúng vậy !”

Choi Chaeyoung gật gật đầu, kỳ quái nhìn cậu, trong mắt có chút nghi hoặc,

[LICHAENG] Ác Ma Chi SủngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ