Ông Xã, em đau mà...
---
Hoài Vỹ ngồi ở bàn học chờ đợi người yêu tắm xong. Vì ở đây không có đồ của Diệc Hàng, nên chả cần nhìn cũng biết em sẽ lục tung tủ đồ của anh lên để chọn chiếc áo thun đẹp nhất cùng với chiếc quần lót mới toanh ở tủ bên cạnh.
Em tắm xong, mệt mỏi lao lên giường chuẩn bị nhắm mắt. Diệc Hàng có thói quen chỉ mặc quần lót khi đi ngủ, nhất là ngủ nhà anh. Vì như vậy vừa thoải mái mà vừa khiến anh có chút kích thích.
Nhưng có vẻ như thói quen ấy hôm nay hại chết em rồi!
- Sấp người xuống.
Hoài Vỹ cầm chổi lông gà đập đập xuống mép giường. Lần này anh nhất định phải dạy lại tiểu công chúa này một trận mới được.
- Anh... định làm gì...
Diệc Hàng cảm thấy cảm xúc này có gì quen quá, có vẻ như cậu đã gặp ở đâu đó rồi thì phải.
- Anh nói em nằm sấp xuống rồi chúng ta nói chuyện.
Diệc Hàng khó hiểu nhìn tên người yêu nhu nhược hằng ngày đang lên giọng với mình. Em lật sấp người lại theo lời anh nói, sau đó liền cảm nhận được cán chổi lông gà nhịp nhịp trên mông mình.
- Nãy giờ em chạy đi đâu?
Em nghiêng nghiêng người nhìn anh. Đây không phải là đang bị phạt sao? Hồi nhỏ em từng bị ba làm vậy 1 lần rồi, nhưng sau lần đó không còn lần nào nữa.
- Anh định làm gì?...
Chát... - Bị đòn thì nằm cho ngay ngắn.
Liên Hoài Vỹ hạ mạnh một roi xuống mông em, còn lớn tiếng quát em khiến cho Diệc Hàng này tủi thân rồi.
- Em đau mà...
Tôn Diệc Hàng ngoan ngoãn nằm sấp xuống, nhưng tay lại không yên phận mà xoa xoa nơi bị đòn kia. Trên mông giờ chỉ còn chiếc quần lót mỏng khiến cho cán chổi tiếp xúc với mông chỉ qua lớp quần ấy. Diệc Hàng em thật sự không nghĩ rằng người yêu mình khoẻ đến vậy.
- Bỏ tay ra, xem hôm nay anh dạy em như nào.
Chát...
- Đau hức, em bảo đau mà...
Tôn Diệc Hàng không dám xoa nữa. Em ngoan ngoãn nằm sấp đợi roi, giọng run run nói với người kia mong anh sẽ mủi lòng.
Chát...
- Trả lời anh, Tôn Diệc Hàng em chạy đi đâu cả tối?
- Em hức... em đi karaoke hức em hông dám hư nữa hức...
Vài giọt nước mắt bắt đầu lăn trên đôi má hồng hào của Tiểu Hàng. Liên Hoài Vỹ nhìn thấy cảnh này chính là xót đến chết đi được. Nhưng nghĩ tới cái cảnh người yêu bỏ đi giữa trời mưa, còn suýt bị người ta đâm khiến anh chẳng có lý do gì để tha lỗi cho thằng nhóc này.
Chát... Chát... Chát...
- Tại sao không báo mọi người một tiếng? Có biết anh chạy đi tìm em suốt ba giờ đồng hồ không? Có biết ba mẹ lo lắng cho em cỡ nào không? Vậy mà bản thân chỉ biết nghĩ cho mình rồi chạy ra đấy chơi. Ai dạy cái thói đó? Tôn Diệc Hàng?
BẠN ĐANG ĐỌC
tớ có người yêu rồi! |huấn|
Fanfic"- Ừ, thích em. Hắn như nghẹn thở nhìn Lưu Quan Hữu, quan sát kĩ càng trên khuôn mặt khả ái kia. Chứng kiến đôi lông mày co lại, đôi mắt ngạc nhiên, ngơ khác, đôi môi trái tim vô thức mở ra hơi rộng. Cách thổ lộ tình cảm này đột ngột quá hay gì? Đoà...