Chương 36

3.8K 123 3
                                    

Đang lái xe Nhã Ân cảm nhận được một đạo ánh mắt đặt trên người mình, cô cười hỏi: " Sao nhìn em dữ vậy a? "

Mỹ An lắc đầu: " Đột nhiên muốn nhìn em một chút "

" Chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, cô nhìn em không thấy chán sao? "

Biết cô nói đùa nhưng đôi mắt nàng vẫn ảm đạm, nhẹ giọng nói: " Vậy nhiều năm trôi qua như vậy rồi, Nhã Ân có chán cô không? "

Nhã Ân ngó qua Mỹ An, cô thấy rõ sự lo lắng trong đôi mắt của nàng, đưa tay nắm lấy tay nàng, nhìn về phía trước nói: " Thời gian trôi qua sẽ có rất nhiều chuyện thay đổi, quán ăn nhỏ trước cửa nhà chúng ta cũng đã thành một nhà hàng có tiếng, cây xanh nhỏ nhắn bên đường cũng đã thành đại cổ thụ, khu chung cư nhỏ ở đối diện cũng đã thành một chung cư cao cấp..."

Mỹ An chăm chú lắng nghe, cất giọng nói: " Chúng ta cũng đều thay đổi "

Nhã Ân gật đầu: " Phải, chúng ta đều đã thay đổi, nhưng em mong An hãy nhớ một điều, dù là Nhã Ân không hiểu chuyện của ngày trước hay là Nhã Ân trưởng thành của bây giờ thì..."

" Nhã Ân vẫn yêu cô như vậy " Dưới ánh mắt chăm chú của Mỹ An, Nhã Ân vừa nói vừa hôn nhẹ vào bàn tay nàng

Động tác của Nhã Ân thành công đánh bay sự bất an trong lòng nàng, Mỹ An cười: " Miệng em ngọt thật đấy "

" Chỉ ngọt với cô thôi " Nhã Ân thấy nàng vui vẻ trở lại cũng yên tâm phần nào, chắc sự xuất hiện của Tư Trân làm cho nàng lo lắng đây mà

Nhã Ân khẽ gọi: " Mỹ An..."

" Hửm? "

" Em chỉ muốn gọi cô vậy thôi hà "

" Ngốc "

Lái xe vào hầm, Mỹ An nhìn cô tháo dây an toàn cho mình, khuôn mặt trẻ con ngày nào bây giờ đã có nét trưởng thành và hấp dẫn hơn, nàng không kiềm được hôn vào gò má của cô một cái. Nhã Ân bật cười, kéo nàng vào một cái hôn sâu, hai cái lưỡi quấn quýt bên nhau cho đến khi hết dưỡng khí mới tách nhau ra, Mỹ An khuôn mặt ửng hồng, đưa tay lau nhẹ sợi chỉ bạc bên môi, ngước đôi mắt chứa đựng vô vàn tình yêu nhìn Nhã Ân nói: " Chúng ta kết hôn đi "

" Cô nói gì? " Nhã Ân đang còn thở dốc nghe nàng nói xong trợn tròn mắt hỏi lại

Mỹ An nâng khóe môi nói: " Chúng ta kết hôn đi "

Xác định mình không nghe nhầm, Nhã Ân lắc đầu nói: " Không được "

Thoáng chút bất ngờ sau đó chuyển sang thất vọng, Mỹ An cúi đầu cười chua xót: " Cô hiểu "

Nhã Ân hạ thấp người xuống thấy rõ khuôn mặt tràn đầy nước mắt của nàng, từng giọt từng gọt lăn dài xuống hai gò má, cô đưa tay vừa lau nước mắt vừa nói: " Không phải như cô nghĩ đâu, ý em là người cầu hôn phải là em mới đúng "

Mỹ An lập tức ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt chân thành của cô, lòng nàng mềm nhũn, Nhã Ân hôn vào trán Mỹ An: " Em cố gắng bao nhiêu năm chính là muốn bản thân có thể trở thành phiên bản tốt nhất, có thể xứng đôi với cô, có thể tự tin cầu hôn cô, vậy mà cô nói trước như vậy thì toang rồi "

[BH] My LoveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ