"Amee, mở mắt ra! Tỉnh dậy đi!"
Amee cố hết sức nhưng vẫn không thể mở đôi mắt ra, tại sao vẫn chưa kết thúc? Lại là trò chơi gì đây? Em chỉ ước giá như mình không có khả năng tỉnh dậy thêm nữa...
"Ôi! Một đứa trẻ tội nghiệp đến xót xa..."
"Ta chỉ có thể hứa với con một điều! Ta chỉ có thể đảm bảo cho con một cuộc sống điều kiện tốt hơn, để đảm bảo cho sự an toàn của con, ta sẽ để một người thân cận ta đến và đồng hành cùng con, nhưng con phải tự đi tìm lấy thứ con gọi là "ánh sáng duy nhất" của đời con... Và rồi con sẽ phải chọn giưã quá khứ và hiện tại. Xin chúc lành cho con!"
Amee nghe giọng nói trong khoảng không đó, em cố vùng vẫy, nhưng vô ích. Em có cảm giác như mình đang ở một nơi vô định. Rồi tiếng ồn ào tấp nập vang lên, Amee khẽ cử động, hoảng hốt nghĩ ngợi...
Em đang ở đâu? Mọi người ở đâu? Cổ họng em như chịu đả kích từ tinh thần, em nói không ra hơi. Đầu em bắt đầu dâng lên cảm giác hỗn loạn, em đã thấy hết cuộc đời của em ở thế giới này, rõ ràng như một cuốn phim dài tự động tua chậm trong đầu. Ở thế giới này, theo những gì em thấy được qua dòng thời gian, em là một cô tiểu thư yếu mềm, chưa bao giờ gặp những khó khăn nhất định, vì gia đình giàu có, nhưng cha mẹ em ở thế giới này, thật nực cười, khi họ chỉ tồn tại và sống vì tiền, vì tiền đảm bảo một cuộc sống ấm no đầy đủ. Những gì họ có thể đối xử với cô gái nhỏ này, chính là nhốt em trong khuê phòng, ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài. Chả phải vì yêu thương, nhưng đơn giản là họ sợ phiền phức. Những một vụ tai nạn thảm khốc xảy đến với họ, họ chết không kịp nhắm mắt, và toàn bộ tài sản kếch xù của họ được để lại cho em.
Em chẳng cảm thấy buồn, em đã sớm buông bỏ chấp niệm với cái sự đau khổ bất ngờ. Ngày mãn tang, em quyết định chọn một nơi nào an nhàn, đủ để em đi hết quãng đời còn lại. Em cho tất cả những người phục vụ hầu cận cho gia đình kia của em lại, thanh toán hết lương bổng và cho họ nghỉ hết. Chỉ duy có một chàng trai duy nhất trong nhà, là người đã thân cận với "em" ở thế giới này, đã trải qua những ngày tháng bị giam cầm chả khác gì đi tù. Anh ta bảo tên anh ta là Daniel, độc nhất mỗi Daniel, không hơn không kém, anh ta không có họ tên .Em công nhận anh ta có một khuôn mặt xuất chúng, với vẻ lãnh đạm và cương nghị, anh ta đã xin em cho được ở bên cạnh để chăm lo. Em thừa biết anh ta chính là người "được sai đến" như tiếng nói bí ẩn kia. Nhưng em không chút hoài nghi.
Có lẽ, vào lúc đó, em đã thoáng thấy dáng vẻ chân thành nhưng an toàn của anh ta, giống hệt với người bạn Harry Potter kia của em, thế là trong phút mềm lòng đó, em đã bất chợt đồng ý. Em nhìn kĩ anh ta hơn. Mái tóc nâu bù xù y hệt tên ngốc Harry, mang chiếc mắt kính tròn, thỉnh thoảng sẽ chớp chớp đôi mắt vì có tật ở mắt(??). Anh ta luôn cung kính với em, thậm chí còn lập một bản danh sách để em chọn lựa sau khi anh ta nghe em nói muốn chuyển đi một nơi khác, không xa hoa phồn vinh, không hiện đại cám dỗ, mà chỉ an yên nhìn thời gian trôi mà thôi. Và một lí do khác, anh ta cũng có phép thuật giống em, và em đã không nhịn được mà dựa dẫm vào anh ta, với tư cách là "một người đi trước"...

BẠN ĐANG ĐỌC
𝑺𝒐𝒈𝒏𝒂𝒕𝒐𝒓𝒆|•Harry Potter crossover Twilight•|
FanfictionGiữa kẻ mơ mộng si tình và người thực dụng hoang tưởng.... Giữa người yêu ngàn kiếp, hay kẻ thay thế không đáng có... Giữa sự ấm áp, dịu dàng lưu luyến và nóng nảy, vội vàng sốc nổi... Đều có một khoảng cách... Đó là Amelie Lavoisier. Suy cho cùng...