3.

583 82 6
                                    

Santa và Riki cứ thế mà quen biết nhau, thi thoảng nếu rảnh, Santa sẽ cùng anh đưa Pochi ra ngoài, hoặc cậu sẽ cùng anh đến một vài nơi như thư viện vì anh thích đọc sách hoặc phòng tập nhảy của cậu, vì anh tò mò công việc của cậu nơi phòng tập. Santa không biết từ lúc nào mà cả hai trở nên thân thiết đến mức cậu thậm chí còn được anh cho phép gọi là Riki-kun. Riki-kun, nghe thân thiết hơn thật, cậu nghĩ. 

Ở cùng Riki-kun rất thoải mái, anh ấy nhẹ nhàng, đôi lúc ngốc nghếch nhưng cũng có những lúc vô cùng nghiêm túc và tập trung. Santa phải thừa nhận với bản thân một điều là cậu và anh rất hợp nhau. Và chính cậu cũng phải thừa nhận với bản thân thêm một điều nữa, đó là hình như cậu có cảm xúc hơi khác tình bạn đối với anh mất rồi. Santa biết chuyện này có hơi kì lạ. Nhưng Santa nghĩ là mình đang "say nắng" anh. 

Không biết có phải là do cậu tìm được một người đồng điệu tâm hồn đến mức hoàn hảo hay là do cậu bị hấp dẫn bởi sự đáng yêu ngốc nghếch của anh, vì thế nên vào một buổi tối thanh bình, cậu nằm mơ thấy cậu và anh... hôn nhau. Santa đã giật mình tỉnh lại từ trong cơn mơ và đáng xấu hổ hơn là cậu phát hiện bản thân thế mà lại có chút phản ứng khó nói. 

Tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn cậu tưởng khi mỗi lần nhìn thấy Riki, Santa lại cảm thấy tay chân luống cuống chẳng biết nên làm gì. Cứ như vậy Santa càng ngày càng ngại việc gặp Riki-kun, nhưng không gặp thì cậu lại rất rất nhớ anh ấy. 

Hôm nay anh ấy chưa đến quán, mọi ngày anh ấy sẽ đến đây lúc 8h sáng, vậy mà đã 8 giờ 45 rồi anh ấy chưa đến. Santa lúng túng và ngập ngừng không biết có nên gọi cho anh ấy hỏi xem tại sao giờ này anh ấy vẫn chưa đến đây không. Cậu đã sẵn sàng pha cho anh một tách trà nhài rồi. 

Tiếng chuông gió lại vang lên, Santa nhìn ra hướng cửa quán. Anh đây rồi, Riki-kun đang khoác một chiếc áo lông thật dày, tay đeo găng tay và đang ôm Pochimaru. Pochimaru vẫn đang nghịch ngợm cắn ống tay áo của anh, nhìn thấy Santa, bé ấy lắc lắc chiếc đuôi ngắn của mình rồi đưa đôi mắt to tròn nhìn về phía Santa làm cậu nhũn cả tim. 

"Santa... anh có thệ... gửi Pochimaru nhờ em không?" 

Anh muốn gửi Pochi ở đây với cậu à? Vậy là hôm nay anh không ngồi ở đây? 

"Được chứ, Riki-kun bận đi đâu hả?" Santa hỏi mà cũng chẳng mong anh đáp lại. Anh không có trách nhiệm phải báo cáo chuyện mình đi đâu với cậu mà. Anh còn chưa kịp trả lời thì tiếng chuông gió lại vang lên lần nữa. Một chàng trai cao ráo bước vào quán. Santa còn chưa kịp lên tiếng chào quý khách thì chàng trai kia đã bước đến gần Riki-kun, tự nhiên mà khoác tay lên vai anh, nói 

"Anh gửi Pochi ở đây có ổn không?" 

"Senta... tốt lắm" Anh cười rồi đáp 

"Senta? Tên lạ ghê. Chào cậu, tôi là Akira. Nghe anh ấy nói chúng ta bằng tuổi" Cậu ta nhìn về phía Santa đang ở trong khu vực pha chế rồi gật đầu chào hỏi 

"Chào cậu. Mà tên tôi là Santa" Cậu cười cười nhìn con người đang ngại ngùng vì phát âm sai tên của người ta phía trước. 

"À, tôi quên mất là anh ấy nói hơi vấp một chút. Chào cậu, Santa" Akira chào lại rồi quay sang Riki-kun "Chúng mình đi thôi, muộn rồi" 

[Full] [SANTA x RIKIMARU] You had me at helloNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ