......
Tôi là Minjeongie. Tên thật là Kim Minjeong cơ nhưng tôi thích được gọi là Minjeongie hơn, do unnie đã gọi tôi như vậy.
À... unnie còn có một cách gọi khác nữa cơ. Đó là...
"Bé con!!! Ra đây chơi với chị!!!"
Tôi lúc đó chỉ mới có 5 tuổi. Do tính tình không hòa đồng lắm nên tôi thường chỉ chơi có một mình. Ba mẹ thì khá bận rộn nên không quan tâm tới đời sống xã hội của một đứa bé chưa lớn là tôi. Mà thực ra tôi cũng đã quen rồi. Tôi đã nghĩ vậy, cho đến khi chị xuất hiện.
Theo trí nhớ của một đứa trẻ 5 tuổi, cái ngày nhà chị dọn tới cạnh nhà tôi, khiến tôi và chị trở thành hàng xóm và cũng là nhân duyên khiến tôi với chị thân nhau hơn.Tôi thích chị. Nhưng sau này nếu có quen nhau tôi sẽ đổ thừa hết là do chị bắt đầu chứ không phải tôi.
"Bé con!!! Ra đây chơi với chị!!!"
Hình ảnh một cô bé xinh đẹp, lém lỉnh đang đứng nắm hai song cửa sắt của cái cổng nhà tôi và chu mỏ réo gọi hai chữ "bé con" đó vẫn còn mãi trong tâm trí tôi đến giờ.
Tôi ngẩng mặt lên từ con búp bê tóc đỏ của mình. Nhìn qua quẩn lại, tôi lại nhìn chị lần nữa, nhưng có vẻ tính nhát người lạ đã ăn sâu vào máu lúc đó rồi nên tôi chỉ ngồi yên một chỗ.
Chị lại tiếp tục réo gọi bé con ơi bé con à ngoài kia. Mẹ tôi hôm đó có ở nhà nên ra mở cửa vì chị ồn ào quá.
Nhưng cũng nhờ vậy mà chị đã "tiếp cận" được tôi.
"Bé con!" - Chị ngồi xổm xuống trước mặt tôi.
"Không phải bé con. Em tên Kim Minjeong."
"Nhưng gọi bé con nó dễ thương.."
Tôi vẫn nhớ lúc đó tôi đã lắc đầu không chịu. Lòng tự trọng của một đứa trẻ 5 tuổi lớn lắm chứ, ai lại thích bị gọi là bé con đâu.
"Không thích cũng không được!! Chị phạt em do hồi nãy em không chịu mở cửa cho chị!!"
Tôi nhớ sau đó tôi đã lơ đẹp chị luôn.
Người gì ăn nói vô lý hết sức mà...
Nhưng sau đó là một chuỗi ngày chị "đeo bám" tôi.
"Chị là Yu Jimin."
"Kim Minjeong... vậy gọi là Minjeongie đi!"
"Chị 8 tuổi rồi đó nha!"
"Em phải gọi là unnie nghe chưa!"
Như đã nói, tôi đã lơ đẹp chị. Nhưng vì nguyên một xóm chỉ có tôi và chị là con nít nên chị không còn đối tượng nào khác ngoài tôi cả.
Chị cứ như thế một năm trời.
"Woahhh. Bé con vô lớp 1 rồi hả??? Vậy là chung trường với unnie rồi nè."
Mẹ tôi từng kể rằng, sau khi nghe chị nói vậy thì tôi đã khóc nức nở bảo muốn tiếp tục đi nhà trẻ chứ không thèm lên lớp một đâu để né chị.
Dù đã như thế nhưng mọi sự đều chẳng thay đổi, tôi vẫn lên lớp một như thường, đi cùng đường đi học với chị. Trên đường đi học vào ngày đầu tiên đó, chị cũng tự động nắm tay kéo tôi đi đến trường. Tôi dẫy ra, chị lại nắm lại, dẫy ra, lại bị nắm lại. Và đó là một áp lực tinh thần rất lớn với một đứa bé 6 tuổi thích sống khép mình như tôi.
Kể từ đó tôi đã đòi bố luôn phải chở tôi đi học vào buổi sáng, chiều thì lớp 1 được ra sớm hơn nên tôi soạn cặp thật nhanh rồi phóng một mình về nhà. Trong trường học, giờ chơi tôi cũng sẽ lỉnh đi một chỗ nào đó mà chị không tìm được tôi. Nó như một trò chơi trốn tìm chỉ có mình tôi biết, và tôi hài lòng về nó vì tôi đã né chị được hai tuần rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Winrina] - Bé Con Của Tôi
FanficTruyện là mình cover lại thôi nhưng chưa có sự cho phép của tác giả vì bạn í chưa trả lời mình. Nếu mà bạn có vô tình thấy và khó chịu vì sự tự tiện này của mình thì mình sẽ gỡ truyện xuống, cảm ơn mọi người. Author: alex_sunwel Truyện gốc: Bé Con...