Nguyện làm uyên ương
Không ao ước thần tiên
Đoạn chêm
“Cổ kim chú” của Thôi Báo có viết:
“Uyên ương, thủy cầm, loài vịt trời, con cái và con đực không bao giờ sống xa nhau. Con người cũng giống như vậy, nếu một người tương tư mà chết, sẽ được ví như các loài chim này. Uyên ương đậu cùng đậu, bay cùng bay.”
Tôi muốn kể câu chuyện về một cô gái lầu xanh thời Bắc Tống.
Đương nhiên, không phải ngay từ khi mới được sinh ra, tôi đã nhuốm phải son phấn hồng trần. Từ một tiểu thư khuê các chân chưa từng bước ra khỏi cửa, miệng cười không lộ răng đến một kỹ nữ uốn éo gợi tình dường như chỉ là một giấc mơ; khi bừng tỉnh, tôi lại trở về với khu vườn đào đó.
Dưới bóng cây râm mát, nụ cười nở trong đôi mắt, gió nhẹ hây hây thổi, trong không gian trầm bổng đó là một tình yêu mới chớm nở.
Rất lâu rất lâu sau đó, tất cả sẽ lại trở về rất lâu rất lâu trước đó, ai cũng không phải là ai của ai.
Tôi phải uốn lưỡi vài cái cho thuận miệng, bởi vì câu chuyện quá khứ mà tôi muốn kể rất dài và rất xa...
Cha tôi là một hào lý có tiếng trong vùng, trông ông lúc nào cũng nghiêm nghị, ít nói ít cười. Mẹ tôi là một người phụ nữ hiền thục, dịu dàng. Mỗi lần bà thấy tôi rơi nước mắt vì miếng vải bó chân siết chặt gây đau đớn, nhân lúc cha không có nhà, mẹ lại ôm tôi vào lòng rồi khóc. Đương nhiên, việc mẹ có thể làm được chỉ là khóc mà thôi.
Tôi vẫn không hiểu tại sao con gái lại phải bó chân, mà hình dạng đôi chân sau khi bó càng dị dạng càng được coi là đẹp. Tôi mơ hồ bất mãn nhưng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện chống đối, mà tôi cũng chẳng có sức lực để chống đối.
Cha tôi hơi béo nhưng lại rất cao lớn. Cha là người đàn ông duy nhất tôi được nhìn thấy thường xuyên. Em trai còn quá nhỏ nên tôi không coi nó là một người khác giới. Từ trước tới giờ cha rất ít khi nói chuyện với tôi, còn tôi cũng vì sợ hãi mà chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào ông. Trong trí nhớ của tôi, cha chưa bao giờ mỉm cười, ít nhất là chưa bao giờ cười với tôi.
Từ nhỏ, tôi đã được nuôi dạy để trở thành một cô gái con nhà thế gia vọng tộc, hiền thục, ngoan ngoãn và biết phục tùng. Cho tới tận năm mười lăm tuổi, tôi vẫn chưa một lần bước chân ra khỏi cửa nhà mình.
Tất nhiên, trước khi hiểu được thế nào là hạnh phúc, tôi rất bằng lòng với cuộc sống hiện tại của mình; trước khi biết đến tình yêu, tôi vẫn chưa hiểu thế nào là nhớ nhung da diết; trước khi thực sự được gặp những người khác giới, tôi vẫn cho rằng đàn ông trên thế gian này đều đáng sợ như cha. Vì vậy tôi không dám nghĩ nhiều về chuyện này, chỉ dám kính nhi viễn chi.
Tôi cũng đã từng nghe một cô bé an hoàn, mặt mũi đỏ lựng và ấp a ấp úng kể về câu chuyện tình yêu chưa có mở đầu mà đã đến hồi kết thúc của nó. Sau khi nghe xong, tôi bèn cười giễu cợt nó bằng một ánh mắt hết sức ranh mãnh, cười đến nỗi chính bản thân cô a hoàn đó cũng cảm thấy phụ nữ dính dáng đến tình yêu thật đáng xấu hổ, không có lòng tự trọng. Cuối cùng, cô bé đó che mặt bỏ chạy. Từ đó, cô bé ấy cũng không bao giờ nhắc lại chuyện đó với tôi nữa.
YOU ARE READING
Phấn hoa lầu xanh - Tào Đình
General Fiction"Người con gái bị bó chân, người con gái không có quyền lựa chọn cuộc sống cho mình, không có quyền phản kháng lại số mệnh. Sủng ái và ruồng bỏ, nâng niu và lạnh nhạt, tất cả chỉ trong chớp mắt nhân quả luân hồi." Khi nàng vẫn còn là một thiếu nữ e...