Chương 15: Thân mật.

71 4 0
                                    

7 giờ tối, Kyoto...

Tài xế dừng xe trước cửa biệt thự, nơi quản gia và hầu nữ đang đứng tiếp đón. Quản gia Tengu mở cửa xe, đợi Akashi bước xuống. Đón lấy áo vest của anh, quản gia theo chân anh đi vào biệt thự, hầu nữ vội vàng chuẩn bị dép đi trong nhà, trà mật ong, căn dặn nhà bếp chuẩn bị thêm một phần ăn tối.

Akashi im lặng đi trên hành lang, nghe ông Tengu nghiêm túc báo cáo tình hình trong nhà trong thời gian anh đi vắng. Mãi đến khi đi ngang qua phòng khách, anh mới dừng lại.

Trong căn phòng tràn ngập ánh sáng ấm áp, Aki ngồi trên ghế sopha, tay đan một chiếc áo len màu kem. Momoi ngồi bên cạnh, cùng cô thảo luận màu sắc quần áo em bé. Dưới sàn gỗ lót thảm dày, Thế hệ kì tích đang ngồi bàn luận về lịch trình ngày mai. Aki muốn đi lựa nôi nhỏ cho em bé, cả bọn đang lên kế hoạch, cũng như chọn vài cửa tiệm tốt.

Thấy vị thiếu gia vẫn mãi đứng yên một chỗ, ông Tengu mới lên tiếng:

- Thiếu gia, cậu vào thăm thiếu phu nhân đi. Sáng nay cô ấy đã nhìn ra cửa rất lâu.

Akashi gật đầu, sau đó bước vào bên trong.

Thế hệ kì tích quay sang, thấy anh tiến về phía Aki, liền nói lời chào hỏi, sau đó rời khỏi phòng khách. Lúc này, chắc hẳn họ cần không gian riêng tư.

Aki quay sang nhìn Akashi. Mặc dù lúc trưa cô gọi cho anh, chính tai nghe anh nói buổi chiều gặp, nhưng cũng không dám tin là anh thật sự đến chỉ vì câu nói của mình.

Akashi cũng nhìn vào đôi mắt của cô. Anh hoàn toàn có thể nhìn ra, trong đôi mắt trong suốt ấy, mừng rỡ có, bất ngờ có, kèm thêm một chút lo lắng mơ hồ.

- Anh về rồi.

- Mừng anh về nhà, Akashi-san.

Lần đầu tiên, Akashi cảm thấy căn nhà này thật ấm áp.

Lần đầu tiên, anh hiểu được cảm giác có người chờ mình trở về là như thế nào.

Lần đầu tiên, anh nhìn thẳng vào cô gái trước mặt bằng đôi mắt quan tâm.

Đây là vợ anh, là người luôn ở trong tâm trí của anh. Tuy anh vẫn chưa thể nhớ ra, anh vẫn cảm thấy thật may mắn, thật may mắn khi cô vẫn luôn ở bên cạnh anh.

Akashi cúi người, ôm lấy cô gái mà anh yêu, đặt lên trán cô một nụ hôn.

    - Akashi....-san?

Aki ngây ngốc trước hành động của anh.

    - Để anh ôm em, một lúc thôi.

Cô gái ngốc, cảm ơn em, vì đã luôn chờ anh.

Còn có, xin lỗi em, vì tất cả...

————————————————
Tối hôm đó, mọi người cùng ngồi lại với nhau dùng bữa tối.

Chỉ có điều, cái cảm giác phải làm bóng đèn cũng không có vui vẻ cho lắm.

Ai đó nói cho chúng tôi biết, tại sao Akashi lại trở nên kì quái như vậy không!

Ngồi gần Aki? Không vấn đề!

Gắp đồ ăn cho cô ấy? Không vấn đề!

[KnB - AkaAka] - Dành cả thanh xuân để yêu ngườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ