Chương 6. Đầu giường cãi lộn cuối giường làm hòa/ vừa ăn kẹo vừa hôn môi/ không phải chỉ là xếp hình thôi sao/ dáng vóc hoang dại/ chưa no/ không H
Sau khi Trần An khóc lóc chạy đi, Dung Tuyết cũng không tiện ngủ tiếp. Cậu định ra ngoài kiếm việc làm, không ngờ vừa xuống giường đã bủn rủn hai chân, suýt thì đổ ruỳnh xuống đất.
Thể chất cùi bắp này thật sự chẳng khác nào bản thân cậu ở hiện đại.
Buổi trưa Trần Tấn không trở về nhưng đã để dành cơm cho cậu trong nồi, Dung Tuyết vừa ăn vừa nghĩ, ra biển với Trần Tấn cũng là một ý hay. Trước kia đi du lịch cùng đám bạn, ngồi du thuyền không biết bao nhiêu lần mà không có lấy một lần say sóng, vậy thì chắc hẳn ra khơi đánh cá sẽ không làm khó được cậu!
Ngư dân ở đây đều ra khơi theo cặp, hai vợ chồng chung một chiếc thuyền. Trần Tấn là ngoại lệ, lần nào cũng đi một mình, thế nhưng lại kiếm được nhiều hơn người khác.
Tuy nhiên vợ chồng đồng tâm hiệp lực, làm việc sẽ quên cả thời gian! Hai người cùng làm ắt sẽ tiết kiệm được công sức!
Quyết định xong xuôi, Dung Tuyết cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít, Trần Tấn tình nguyện nuôi cậu, nhưng mà cậu lại không thể nhận hết tất cả thanh thản vậy được.
...
Hôm nay Trần Tấn đến một vùng biển mới. Nơi này sóng lớn, bình thường không ai dám đi qua, nên bản thân hắn đã kiếm được rất nhiều món hiếm.
Hải sản ngư dân đánh vớt được đều sẽ đem đi bán trong ngày để đổi trực tiếp lấy tiền mặt, Trần Tấn cũng không ngoại lệ. Hắn bán cá cho một thương nhân đến từ ngoài đảo rồi ra chợ mua ít gạo, còn mua thêm chút đồ ăn vặt cho Dung Tuyết, đến khi về nhà trời đã tối sầm.
Dung Tuyết thắp một ngọn đèn nhỏ và đang vụng về cầm dao gọt khoai tây ngoài sân. Lúc ngẩng đầu thấy Trần Tấn mang về nhiều thứ như vậy, cậu vội vàng thả khoai xuống mà chạy qua đỡ giùm Trần Tấn.
"Sao anh mua nhiều đồ thế, cầm về thế nào, có mệt lắm không?"
Lắc đầu, Trần Tấn sắp xếp đồ đạc rồi đưa hai túi giấy đựng đồ ăn vặt cho Dung Tuyết, xong xuôi lại ngồi xuống tiếp tục xử lý nốt số khoai tây Dung Tuyết vừa gọt dở.
Dung Tuyết về phòng mang ra một chiếc ghế nhỏ, đoạn ngồi bên cạnh Trần Tấn mà mở hai túi quà vặt.
Một túi đựng thịt bò khô, ngửi thấy có mùi thơm của ớt, thịt được cắt miếng thô to và có vẻ dai chắc. Túi còn lại là kẹo cứng sặc sỡ sắc màu, bên ngoài rắc đường bột trắng tinh, hơi giống một loại kẹo của Đức ngày xưa Dung Tuyết được ăn.
Hai túi này nhìn đã biết là không rẻ, ít nhất là không rẻ với hoàn cảnh hai người bọn họ bây giờ.
Dung Tuyết mím môi bối rối: "A Tấn, về sau đừng mua nhé, em không thích ăn mấy cái này..."
Trần Tấn ngừng tay và quay sang nhìn cậu. Chợt nghĩ đến điều gì, hắn lại rút một xấp tiền từ túi ra, có tờ một đồng, tờ hai đồng, có cả hai tờ mười đồng.
![](https://img.wattpad.com/cover/274327034-288-k313405.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[1][R18] Gả cho chàng đánh cá bị câm (end)
RomantikLƯỠNG TÍNH (thụ có bpsd nam và nữ) [Gả cho chàng đánh cá bị câm - Tại Cật Kê Bài] Tags: Nguyên sang, đam mỹ, hiện đại, cao H, vui vẻ, mỹ nhân thụ, xuyên không Tình đầu của nhau, song xử nam, 1v1, ngọt sủng, HE Một tiểu thiếu gia mười ngón tay không...