Lạc Tòng Tâm đứng trên bờ vực, gió lạnh cắt da cắt thịt lùa vào quần áo cô. Trước mắt cô là một bóng lưng màu đen, mái tóc dài tung bay trong luồng gió để rồi phô ra chiếc cổ trắng bợt. Cô hốt hoảng, lắc đầu nguầy nguậy rồi cố nhìn kĩ thêm lần nữa. Áo choàng đen ướt đẫm dính vào người anh, chẳng rõ do sương hay mồ hôi mà lại ướt đến vậy. Tay anh cầm một cây kiếm đẫm máu, lưỡi kiếm còn vang tiếng leng keng.
Một thi thể nằm dưới lưỡi kiếm, máu đỏ thấm vào lòng đất bốc mùi hôi thối gây người. Vô số binh sĩ cầm đuốc trong tay, âm thầm vây quanh phục kích nhưng đã dừng chân cách đó ba trượng như đang dè chừng.
"Phụng lệnh thái thử, bắt quân phản tặc, kẻ đứng đầu sẽ được thăng ba cấp quan, thưởng ngàn lượng vàng!" Người cầm cây đuốc quát to: "Đuổi cùng giết tận cho ta!"
"Giết, giết, giết!"
Chữ "giết" ùn ùn kéo đến cùng ánh lửa bập bùng trên ngọn đuốc. Tiếng gió rống giận, áo choàng đen cũng phần phật theo gió trời. Anh quay đầu mỉm cười, nói: "Đừng sợ."
Đôi mắt cô như muốn vỡ tan, trơ mắt nhìn anh cầm kiếm nghênh đón trận tàn sát khốc liệt này. Tiếng kiếm vung lên, máu chảy giàn giụa, kiếm anh đi đến đâu, xác lính ngả rạ đến đó, ánh trăng như cũng nhuốm màu người, sắc đỏ lạnh lẽo thiêu rụi con ngươi.
Lạc Tòng Tâm ôm ngực, từng tấc da tấc thịt đau đến tê tâm phế liệt, môi cô mấp máy muốn gào thét tên anh nhưng tâm trí cô trắng xóa chẳng thể nhớ nổi tên anh là gì.
Binh lính ngày một đông hơn, kiếm anh trĩu xuống, bước chân anh nặng trịch, giờ chỉ có thể phòng thủ chứ chẳng thể tấn công.
Đột nhiên một cung tên bay vào không trung nhắm thẳng tới lưng anh.
"Không!" Lạc Tòng Tâm hét lên thảm thiết.
Anh chợt xoay người chém đứt cung tên rồi khuỵ gối xuống đất, phun ra một ngụm máu. Binh lính vây quanh đã tản ra như đang trốn rắn độc.
"Không! Đừng, đừng như vậy!"
Lạc Tòng Tâm nhào tới, còn chưa được chạm vào anh thì hai tay đã bị người đè xuống. Người đó đeo găng tay dày, cả mặt cũng che kín mít bằng vải trắng, vầng trăng máu phả xuống gương mặt đó toát lên vẻ nhợt nhạt kỳ lạ.
"Giữ lại, phải cẩn thận đừng để nàng bị thương."
Người đàn ông cưỡi ngựa phi tới, nhìn hai người từ trên xuống với vẻ trịch thượng.
"Tống tướng quân dũng mãnh phi thường, uy chấn bốn phương, không ngờ lại có ngày rơi vào tay bản quan."
"Tống tướng quân" ngã nhào xuống đất, chân tay bất động, anh lắc đầu như muốn nói điều gì nhưng chỉ có máu đen tuôn ra từ miệng anh.
"Có phải ngươi muốn hỏi ngươi trúng độc lúc nào đúng không? Trúng loại độc gì?" Vị quan cười hềnh hệch, chỉ thẳng vào Lạc Tòng Tâm: "Do nàng đó!"
Cơ thể Lạc Tòng Tâm run lên dữ dội, giây tiếp theo, đầu cô bị kìm chặt dưới đất. Mùi tanh của máu hòa với đất xộc vào mũi khiến người ta muốn ói mửa. Cô cứ nhìn mãi khoảnh đất trước mặt, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
BẠN ĐANG ĐỌC
108 LẦN XEM MẮT - Âu Dương Mặc Tâm
No FicciónTác giả: Âu Dương Mặc Tâm Thể loại: Hiện đại, Đô thị tình duyên, Tình hữu độc chung, Hoan hỉ oan gia, Ngọt sủng, Nhẹ nhàng, Kiếp trước kiếp này, HE Số chương: 34 chương Tình trạng bản chuyển ngữ: Hoàn thành. Editor: Vựa Khoai Họ Đường _____________...