6. Ngày thứ sáu.

166 15 0
                                    

- Em đang làm gì?

- Tôi hả, đang gói hoa. Tận hai mươi bó hoa hồng, gói xong phải đem đi giao ở vùng Trung Tâm.

- Vậy em làm tiếp đi, tôi cúp máy đây.

- Này, đừng.

- Ừ, tôi đây.

- Đừng cúp máy. Để tôi nghe giọng anh.

- Ừ.

- Vùng Tối, tay anh như thế nào?

Anh đưa tay ra dưới đèn. Ngón tay gầy guộc rất dài, lòng bàn tay không có ba đường chỉ như nhiều người mà chằng chịt ngang dọc.

- Biết làm sao tả cho em được nhỉ...

- Nó có mềm không?

- Cũng tạm được.

- Có đủ năm ngón không?

- Này!

Cậu cười lớn, bàn tay buộc hoa bị chệch sang một phía.

- Làm sao để tả một bàn tay, lúc nhỏ anh chưa học sao?

- Người ta chỉ dạy tả khuôn mặt.

- Vậy khuôn mặt anh như thế nào?

- À, tôi có ba nốt ruồi trên má. Nó thành hình tam giác.

- Tôi cũng có một cái, ở dưới đuôi mắt.

- Ngoài ra thì tôi cũng chẳng có gì khác biệt. Toi không có ba mắt hay hai mũi gì đâu.

Cậu lại cười. Cậu bất giác đưa tay sờ lên mặt mình, tự thấy đúng là không biết làm sao có thể tả cho chính xác, chỉ có thể nhìn thấy hay chạm vào mới có thể cảm nhận đầy đủ.

- Dù gì đi nữa, thì giọng anh vẫn rất hay.

- Nói gì vậy?

- Dù không thấy mặt, bây giờ ở giữa hành tinh này, nếu anh gọi tôi một tiếng, tôi vẫn sẽ nhận ra.

Anh ghi một biến số trên bảng số liệu, khẽ cười một tiếng.

- Hi vọng em nhận ra thật.

- Hai mươi lăm năm nữa, anh gọi tôi, thì tôi vẫn sẽ ...nhận ra...a..anh...

Rồi cậu chợt hốt hoảng nhớ ra, chỉ năm năm một lần, ở đây người ta sẽ đổi mã số cá nhân, xáo trộn luôn số điện thoại. Bọn họ rồi sẽ lạc nhau trong mấy trăm dãy số, có thể đến cuối đời cũng mãi không bắt chung tần số thêm một lần.

- Này Vùng Sáng.

- Hả?

- Đừng nghĩ nữa, sẽ tìm thấy em thôi.
Cậu không học giỏi toán, nhưng có thể tính đơn giản rằng, nếu như mỗi hai mươi lăm năm người bên kia mới được gọi một lần và mình cũng vậy, mỗi lần chỉ được gọi mười một cuộc, thì trong hàng nghìn dãy số, xác suất tìm ra nhau cũng giống như xác suất tìm thấy một hành tinh có sự sống trên cả dải ngân hà...

- Lo gói hoa thật đẹp đi. Đừng suy nghĩ nữa.

Giọng anh vẫn yên bình như thế. Cậu cắt một chiếc lá nhét vào ngực áo, chuyển mấy bó hoa lên xe, chạy vào vùng trung tâm mà tay vẫn giữ chặt chiếc điện thoại đã hết hẳn tiếng người.

Hết phần 6.

[Reup-OngNiel] Sunseeker - Downpour0721Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ