"𝙄 𝙬𝙖𝙣𝙩 𝙩𝙤 𝙨𝙝𝙤𝙬 𝙮𝙤𝙪 𝙩𝙝𝙞𝙨 𝙢𝙤𝙢𝙚𝙣𝙩 𝙬𝙞𝙩𝙝𝙤𝙪𝙩 𝙧𝙚𝙜𝙧𝙚𝙩
𝙄 𝙟𝙪𝙨𝙩 𝙬𝙖𝙣𝙩 𝙩𝙤 𝙢𝙖𝙠𝙚 𝙮𝙤𝙪𝙧 𝙝𝙚𝙖𝙧𝙩 𝙗𝙚𝙖𝙩"Lee Minhyung nói vì ở bên này còn nhiều việc cần giải quyết nên sẽ để cậu về trước. Nhưng có lẽ việc hắn cần làm chỉ là thuyết phục chuyện của bọn họ mà thôi.
Dù không muốn xa vòng tay hắn nhưng thời tiết ở Canada vẫn không hợp với cậu. Suy cho cùng thì chỉ có Hàn Quốc là chân ái.
Nhưng khi về tới nhà, Lee Donghyuck đã ngay lập tức cảm thấy mệt mỏi và cậu chắc chắn rằng không phải say máy bay. Cậu liền lấy cặp nhiệt độ và kết quả đúng như cậu nghĩ - 38 độ.
Lee Donghyuck bị ốm rồi. Và hắn thì lại không có ở đây.
Tuy nhiên cậu cũng chẳng có ý định thông báo cho hắn biết đâu, vì hắn sẽ tức tốc chạy về mà chẳng màng thứ gì mất. Dẫu biết yêu nhau thì nên quan tâm, chăm sóc nhau nhưng cũng không nên làm phiền nhau quá.
Cậu cười xoà, thầm nghĩ chỉ là ốm nhẹ thôi. Nhưng mọi chuyện lại khác, cậu cố nhắm mắt ngủ nhưng căn bản là không thể. Mà từ sáng đến chiều, nhiệt độ vẫn không giảm xuống. Cậu không thể vừa ốm vừa chết đói được.
Thế là cậu gọi cho Jeong Jaehyun.
Jaehyun nghe tin liền bay đến nhà cậu mà chẳng thèm quan tâm công ty có việc gì. Cậu cố hết sức đi từng bước nặng nề ra tới cửa để mở cho anh. Ngay khi mở ra, anh bắt lấy thân hình cậu khuỵu xuống.
"Sao lại ốm tới mức này cơ chứ. Em lên giường ngủ đi."
"Em cố rồi nhưng không ngủ nổi."
"Vậy để anh dán miếng hạ sốt rồi ngồi cạnh nhé, chắc em sẽ ngủ được thôi."
Và quả như vậy, cậu đã thật sự chìm vào giấc ngủ. Có lẽ do ngủ với hắn nhiều quá nên bây giờ phải có hơi người cậu mới ngon giấc được.
Anh khẽ vuốt nhẹ lên gương mặt cậu, rồi dùng tay cảm nhận mái tóc bồng bềnh, nhẹ như mây. Trong lúc ngắm nhìn cậu, anh cứ cười tủm tỉm, có vẻ như là đang suy nghĩ một thứ gì đó, một kế hoạch nào chăng?
Trong lúc Donghyuck say giấc, Jaehyun sẽ nấu bữa tối. Anh dù không phải đầu bếp chuyên nghiệp nhưng kĩ năng bếp núc khá ổn. Nghĩ đến việc cậu sẽ ăn những món do anh làm, Jaehyun đã sướng rung cả người.
Sau một thời gian nghỉ ngơi, tình trạng của cậu đã khá hơn nhiều. Cơ thể không còn thấy mệt mỏi, cơn thèm ăn cũng ập đến. Donghyuck ngày hôm đó nhìn thấy thức ăn như thấy vàng, Jaehyun nhìn thấy cậu ăn ngon thì bản thân vừa thấy vui mà vừa thấy no.
Kết thúc bữa ăn, Donghyuck không quên cảm ơn anh, cũng như về việc hôm nay đã sang chăm sóc cậu. Nếu như không có anh thì cậu chỉ nằm bẹp trên giường thôi.
Donghyuck là như vậy, rất lễ phép.
Lúc này, ngoài cửa bỗng có tiếng bấm chuông, vì âm thanh khá lớn nên cả hai đều chắc chắn không thể là nhà hàng xóm được.
BẠN ĐANG ĐỌC
𝚈𝚘𝚞 𝙰𝚛𝚎 𝙼𝚢 𝚂𝚝𝚊𝚛⭐️ [Lee Minhyung x Lee Donghyuck]
Fanfiction"The light that shined on my young dream It was from your eyes With a light that's brighter than the sun and dazzling Stay by my side 𝗬𝗼𝘂'𝗿𝗲 𝗺𝘆 𝘀𝘁𝗮𝗿" ----------- -Một fic nho nhỏ dành cho một số request về 𝗠𝗮𝗿𝗸𝗵𝘆𝘂𝗰𝗸. -Trong fic...