"𝙏𝙝𝙚 𝙨𝙩𝙤𝙧𝙞𝙚𝙨 𝙬𝙚 𝙨𝙝𝙖𝙧𝙚𝙙
𝙐𝙣𝙙𝙚𝙧𝙣𝙚𝙖𝙩𝙝 𝙩𝙝𝙚 𝙪𝙢𝙗𝙧𝙚𝙡𝙡𝙖"*Rewind*
Ngày đầu tiên nhập học cũng là lần đầu cậu bị đánh tơi tả, vì chẳng một lí do gì.
"Thằng chó, cút ra khỏi trường đi."
"Nhìn mày tao thấy đã thấy ngứa mắt."
"Không hiểu sao chui được vào đây."
...Cậu hứng trọn từng cú đấm của bọn chúng, giáng xuống thân thể cậu một cách tàn nhẫn. Cậu không đủ khả năng chống trả, về cả mặt số lượng hay sức lực. Vậy nên, chẳng còn cách nào ngoài việc nằm im chờ chết cả.
"Nhìn mày trông có vẻ đói ha? Tao đây đã rủ lòng thương mang đồ ăn tới cho mày đó."
Bọn chúng bóp chặt má Lee Donghyuck, ép cậu mở miệng rồi nhét thứ mấy thứ đồ ăn thừa. Cậu chẳng rõ, chỉ có thể cảm nhận hương vị kinh khủng từ đống đồ thừa đã hết hạn. Dạ dày cậu kêu lổn nhổn như muốn trào ngược lên cổ họng, cậu thật sự không thể nuốt trôi, nhưng đám người kia thì cứ bắt ép cậu nuốt.
Lee Donghyuck càng ngoan cố phản kháng, bọn chúng càng bóp chặt cổ cậu. Mặt cậu đỏ bừng, mỗi giây mỗi phút lại thêm khó thở hơn. Donghyuck lại chẳng biết làm gì ngoài khóc, vô vọng cầu xin đám bọn chúng.
Chúng thấy cậu tuyệt vọng lại càng thêm hưng phấn, liên tục dùng chân đá vào bụng cậu khiến dạ dày đã lổn nhổn lại thêm nhói đau. Cuối cùng, không thể chịu được nữa, cậu vùng vẫy hết sức chạy vào phòng vệ sinh bên cạnh, nôn trào hết toàn bộ.
Đau đớn là thế.
Nhưng ngày đầu tiên nhập học cũng là ngày cậu gặp hắn, như một tia nắng vậy.
Đột nhiên cửa nhà vệ sinh mở, cậu hé đôi mắt đang ướt đẫm của mình ra nhìn xem là ai, rồi trái tim hẫng đi một nhịp khi thấy hắn ở đó.
Cậu đã gặp hắn lần đầu như thế đó, trong một hoàn cảnh chẳng mấy đẹp đẽ như mấy bộ phim.
Bọn chúng nhìn thấy hắn liền có chút run rẩy mà bỏ đi, bây giờ cậu mới có cảm giác được vớt lên từ dưới cõi chết vậy. Đầu óc cậu quay cuồng, cơ thể thì nóng ran.
Hắn từ từ tiến đến phía cậu, như bản năng Donghyuck liền thu mình lại, chỉ sợ lại bị đánh thêm vài phát. Nhưng không, hắn lau người rồi bế cậu trên tay, đưa vào y tế. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nằm trong tay hắn, cậu như được tiếp thêm nguồn sống.
Cậu cũng chẳng phải bị gì nghiêm trọng, chỉ là bị tổn thương phần bụng và kiệt sức thôi. Đối với cậu thì mấy vết bầm này không có gì quá to tát nhưng hắn vẫn bỏ cả tiết học mà ngồi đấy. Cô y tá cũng khuyên hắn về học nhưng nhất quyết hắn không bỏ cậu lại. Và kể cả cậu đã bình phục, hắn cũng không cho phép cậu quay về lớp.
BẠN ĐANG ĐỌC
𝚈𝚘𝚞 𝙰𝚛𝚎 𝙼𝚢 𝚂𝚝𝚊𝚛⭐️ [Lee Minhyung x Lee Donghyuck]
Fanfiction"The light that shined on my young dream It was from your eyes With a light that's brighter than the sun and dazzling Stay by my side 𝗬𝗼𝘂'𝗿𝗲 𝗺𝘆 𝘀𝘁𝗮𝗿" ----------- -Một fic nho nhỏ dành cho một số request về 𝗠𝗮𝗿𝗸𝗵𝘆𝘂𝗰𝗸. -Trong fic...