Chương 5

912 180 19
                                    

Màn hình led trước quảng trường đã tắt lịm từ lâu, tiếng đàn guitar mộc cũng đã ngừng không vang lên nữa. Đám đông tản mác, trở về nơi họ gọi là nhà, mà thiếu niên kia cũng đã biến mất giữa biển người rộng lớn.

“Trương Gia Nguyên!”

“Trương Gia Nguyên!”

Kha Vũ khàn khàn cất tiếng gọi, thu hút lại một số cái ngoảnh đầu từ người đi đường. Chỉ vậy thôi. Cậu đã tìm kiếm được một lúc lâu rồi, tìm từ khi cơn gió thổi qua còn mang chút hơi ấm ngày hè đến tận khi chỉ còn là một cơn gió đêm lạnh lẽo. Một chút nắng ấm xé mây ló ra khi nãy đã lại bị vùi chôn bởi mịch mù vô định. Kha Vũ mệt rồi…

“Trương Gia Nguyên…”, cậu đứng chôn chân tại chỗ, khe khẽ gọi.

Không một ai đáp lời.

Nếu khi nãy cậu đừng đắn đo quá nhiều, đừng sợ nhận nhầm, đừng lo mất mặt thì có lẽ đã khác. Nếu khi nãy cậu cứ xông vào giữa đám đông, giữ chặt lấy cái cổ tay mảnh khảnh của cậu ấy, xác nhận rõ ràng liệu cậu thiếu niên đấy có phải là Gia Nguyên của cậu hay không thì hiện tại đã chẳng hoang mang vô định thế này rồi. Châu Kha Vũ, trở về thôi…

Căn hộ phòng đơn ở một khu chung cư cao cấp thế này giữa đất Bắc Kinh thật sự đã ngốn của Kha Vũ một khoảng tiền lớn. Đổi lại chính là cảm giác an toàn, không sợ bị ai đó đột ngột xông vào thế giới của mình. Đồ đạc cứ thế vứt lung tung trên sàn, Kha Vũ mở ào ào vòi hoa sen, để nước ấm đổ ầm ầm xuống thân cậu, tìm lại chút hơi ấm nhỏ nhoi.

“Em đã về nhà chưa? Mọi người đều rất lo lắng đấy!”, giọng Triệu Ngôn vang lên sang sảng từ điện thoại khiến Kha Vũ giật cả mình.

Cậu chui ở trong chăn, bộ dạng giống hệt trẻ con khi chuẩn bị lên giường ngủ. Xoay trở tới lui tìm một tư thế thoải mái rồi Kha Vũ mới trả lời, “Em về rồi. Anh đừng lo lắng.” Cậu ngập ngừng một lúc rồi lại nói tiếp, “Còn chuyện khi nãy… Là do em nóng giận quá mức, anh đừng để bụng được không?”

Triệu Ngôn bật cười, không có chút gì giận dữ, “Anh làm quản lý của cậu bao lâu rồi chứ? Tất nhiên là phải để bụng rồi. Ngày mai anh muốn ăn mì xào, thế nhé!”

Kha Vũ cũng bật cười, ừ một tiếng thật to. Triệu Ngôn nhận ra được sự nhẹ nhõm ở cậu, an ủi thêm một chút nữa, “Em đừng suy nghĩ quá nhiều, không tốt đâu. Nếu có thời gian thì lên wechat chính thức trả lời tin nhắn chúc mừng từ đối tác đi. Tin nhắn chúc mừng sinh nhật thì phải để chính chủ đọc được chứ. Vậy nhé! Mai gặp!”

Thật là… Kha Vũ bị đoạn video kia ám ảnh đến mức suýt quên hiện giờ cậu là ai mất rồi. Ca sĩ hạng hai thì vẫn có không ít nhãn hàng từng hợp tác qua, chưa kể những nghệ sĩ đã cùng cậu biểu diễn. Tất cả đều không thể qua loa, rất dễ dính phốt!

Kha Vũ xốc chăn, ngồi thẳng dậy, tựa lưng vào gối rồi bắt đầu trả lời tin nhắn. Lời lẽ chúc mừng của bọn họ cần hoa mỹ có hoa mỹ, cần hài hước có hài hước, nhưng đều từa tựa nhau, chẳng có gì đặc sắc cả. Càng đọc càng thấy mọi thứ như một nghĩa vụ, và việc cậu trả lời cũng chẳng khác là bao.

| YZL FANFIC | Ai đệm đàn cho anh?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ