“Nếu như anh là dãy thiên hà xa xôi
Xa đến mức khiến người khác rơi lệ
Vậy em sẽ là người theo đuổi ánh mắt anh
Ngắm nhìn bầu trời vào những đêm cô độc.”Tiếng hát trầm ấm của Vũ Tinh nhuộm buồn cả không gian. Tiếng cello da diết đưa Châu Kha Vũ trở về đêm cuối cùng bọn họ ngồi cạnh nhau dưới bầu trời đầy sao của Liêu Ninh ngày đó. Ai mới là dãy thiên hà? Ai lại vì ai mà rơi lệ?
Guitar vang lên rồi, chậm rãi xoa dịu nỗi đau của con người cô độc đang ngưỡng vọng bầu trời trong bài hát kia. Ở khoảng cách rất gần, Châu Kha Vũ thấy Gia Nguyên khe khẽ hát. Đôi mắt cậu ấy thật buồn. Thứ ánh sáng phản chiếu bên trong không phải là những ngôi sao lung linh của vũ trụ vĩnh hằng mà là từng giọt từng giọt nước mắt không thể để cho người khác nhìn thấy.
“Em có thể đi theo phía sau anh
Như chiếc bóng mộng du đuổi theo ánh sáng.
Em có thể đợi ở ngã tư này
Bất kể anh có ghé qua hay không.
Mỗi khi em ngẩng đầu nhìn anh
Ngay cả nước mắt cũng cảm thấy tự do như vậy.
Có những tình yêu như ánh dương soi rọi, có được đó rồi cũng phải mất đi.”Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên thân đàn. Trương Gia Nguyên cúi thấp đầu, vờ như mình đang chăm chú vào từng lần ấn dây đàn. Nhưng Kha Vũ biết cậu ấy chỉ là đang cố che giấu một khoảnh khắc mang bản thân hòa vào lời bài hát mà thôi. Ba năm Kha Vũ ra mắt, Trương Gia Nguyên có lẽ từng ấy năm đóng vai người theo đuổi ánh sáng, lặng lẽ, cô đơn. Có thể trong một buổi concert không tên nào đó, Kha Vũ không thể nhìn thấy được Trương Gia Nguyên đang ngẩng đầu nhìn cậu, nhìn theo ước mơ đã để lỡ năm mười bốn tuổi, nhìn theo tình cảm đã để lỡ năm mười bốn tuổi.
Kha Vũ chạm lên mi mắt mình, thứ chất lỏng âm ấm từ khi nào đã trào ra. Vũ Tinh đứng ở bên trên, đột ngột hướng micro về phía khán giả, mời bọn họ tiếp lời. Mọi người phía dưới đồng thanh hòa giọng.
“Nếu anh là đom đóm giữa đêm hè
Lũ trẻ vì anh mà hát ca
Vậy em sẽ là đôi bàn tay muốn khắc họa lại anh.”Micro đưa đến chỗ Châu Kha Vũ rồi, cậu rất tự nhiên mà nhận lấy. Trong đáy mắt chỉ có một người, dù là Trương Gia Nguyên của năm mười bốn tuổi hay của hiện tại, Kha Vũ cậu đều muốn ôm chặt trong tim. Khi Kha Vũ cất tiếng hát, cả gian phòng đều trở nên lặng thinh… Giọng cậu trầm khàn hơn giọng Vũ Tinh, là hậu quả của những đêm dài thức trắng.
“Anh nhìn em xem, em nhỏ bé biết chừng nào
Bởi vì anh có giấc mơ phải thực hiện
Có lẽ anh sẽ chẳng vì em mà dừng bước đâu
Vậy hãy để em đứng ở phía sau lưng anh.”Trương Gia Nguyên ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt cháy rực của Châu Kha Vũ. Cả hai đều đột nhiên rơi lệ. Tiếng đàn của Trương Gia Nguyên lệch nhịp rồi, trái tim của Gia Nguyên cũng vậy.
Bồng Bồng lo lắng nhìn sang, nhân lúc nghỉ ngơi giữa hai bài hát thì cậu ta bước sang, ngập ngừng một chút rồi vỗ lên vai Gia Nguyên, “Cậu không sao chứ? Khi nãy đột nhiên lại lệch nhịp…”
“Hả? Tớ sao? Khi nào?”, Gia Nguyên lùng túng né tránh ánh mắt của Châu Kha Vũ phía dưới khán đài, nghiêng đầu đáp lời Nhậm Dận Bồng.
BẠN ĐANG ĐỌC
| YZL FANFIC | Ai đệm đàn cho anh?
FanficVăn án: Mỗi khi nghe bài hát của chính mình, Kha Vũ đều cảm thấy thiếu vắng một thứ gì đó. Giai điệu đẹp đến mấy, ca từ hay đến mấy, cậu vẫn không cảm thấy hài lòng. Ra mắt ba năm, cậu cũng dùng hết ba năm ấy truyền tải thứ âm nhạc mà cậu muốn, đồng...