Chương 9

845 148 7
                                    


[Lời tác giả: 🎉🎉🎉 Chúc mừng 100 ngày hai bé thành đoàn 🤭 Quà nhỏ ở bên dưới 🤝 ]

Sau niềm vui bất ngờ vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi của chính mình thì Châu Kha Vũ phải đối mắt với những thay đổi có thể xem là lớn nhất cả cuộc đời cậu. Công ty chỉ cho các thực tập sinh một tuần để chuẩn bị mọi thứ, bao gồm quần áo, tư trang, nhạc cụ, tâm lý và cả tâm hồn để đến Bắc Kinh. Thu dọn quần áo chỉ tốn một ngày, chuẩn bị tâm lý lại là một câu chuyện dài mà Kha Vũ không thể một mình đối mặt.

Suốt cả tuần lễ đó ba của cậu tất bận chuẩn bị thủ tục, giấy tờ, đặt vé máy bay, liên hệ với công ty chủ quan. Suốt một tuần lễ đó mẹ của Kha Vũ ngày nào cũng nấu cho cậu những món cậu thích ăn, thường xuyên đứng ngẩn ra trong lúc dọn dẹp phòng cho cậu. Kha Vũ cùng từng thấy bà len lén lau nước mắt mỗi khi nhìn đống hành lý đã được cậu đóng gói gọn gàng. Ba mẹ cậu lo lắng, ba mẹ cậu đau lòng, nhưng chưa bao giờ có ý muốn ngăn cản cậu. Họ muốn trở thành bệ phóng, đẩy cậu tiến xa hơn vào hành trình trưởng thành của mình.

Đúng vậy, trưởng thành chính là một quá trình không ngừng phân ly rồi tái hợp, rồi lại phân ly. Người trưởng thành không phải là người mất đi cảm giác đau đớn khi chia xa, cũng không phải người chẳng ôm vui vẻ khi tái hợp, mà là người dù vui vẻ, dù đau khổ đến mức nào cũng sẽ sẵn sàng đối mặt, sẵn sàng chấp nhận.

“Cậu làm được mà!”, Trương Gia Nguyên ngồi cạnh bên Châu Kha Vũ, tay vẫn ôm cây đàn guitar.

Cả hai ngồi trên tường đá cao bên đường, đung đưa chân, đưa mắt nhìn về bầu trời chiều của Liêu Ninh. Lại một ngày nữa trôi qua rồi. Hoàng hôn báo hiệu sự kết thúc một ngày, nhưng biết đâu ở nơi khác nó lại đánh dấu một sự khởi đầu mới, một ngày mới tràn đầy sức sống và hi vọng. Châu Kha Vũ nghiêng người, dùng bả vai của mình thúc nhẹ vào bả vai của Trương Gia Nguyên, “Có cậu bên cạnh tất nhiên tớ sẽ làm được rồi!”

Châu Kha Vũ cao hơn Trương Gia Nguyên một chút, còn lớn hơn Trương Gia Nguyên một tuổi, nhưng từ lúc nào đã luôn ở trong trạng thái dựa dẫm, ỷ lại vào cậu ấy. Tiểu Gia Nguyên của cậu bé nhỏ nhưng mạnh mẽ, đôi khi hơi cục cằn nhưng lại rất đáng tin.

Chỉ là hôm nay trông Gia Nguyên có chút khác lạ. Cậu ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời dần dần chuyển sang màu tím than huyền bí, rồi nghiêng người cách xa Kha Vũ một đoạn, xoay đầu nghiêm túc nhìn Châu Kha Vũ.

“Nhưng nếu không có tớ bên cạnh thì sao? Châu Kha Vũ, lúc đó cậu cũng phải làm được. Nghe rõ chưa?”

Dáng vẻ vừa nghiêm túc, vừa chân thành này của Trương Gia Nguyên khiến Gia Vũ bất giác trở nên khẩn trương. Cậu ưỡn thẳng sống lưng, gật mạnh đầu, hô “Rõ!”.

Gia Nguyên cười rồi. Mắt cậu ấy khi cười sẽ cong tít lại, đầu mày đuôi mắt đều ngập trong cảm giác thỏa mãn tự do. Miệng cậu ấy khi cười như kiểu đóa hoa đột ngột bung nở ấy. Không cẩn thận sẽ bị hương sắc của đóa hoa đó mê hoặc đến quên cả đất trời. Châu Kha Vũ chính là nạn nhân, cậu nhìn đến ngây ngốc.

“Trương Gia Nguyên”, cậu dè dặt gọi.

“Hở?”

Mùa hè của bọn họ vào ngày mai sẽ kết thúc. Đặt chân đến Bắc Kinh đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ phải rời xa Liêu Ninh, rời xa cuộc sống bình thường như bao bạn bè đồng lứa. Nghĩa là sẽ không còn mùa hè nào nữa. Nghĩa là, phải trưởng thành rồi.

| YZL FANFIC | Ai đệm đàn cho anh?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ