"Tình yêu là gì?"- Một câu hỏi mà có lẽ những nhà bác học ưu tú nhất, những người có bộ não thông minh nhất cũng không lý giải được. Tình yêu có thể đến bất chợt để sưởi ấm trái tim một người, nhưng cũng có thể bất chợt đi để lại một trái tim vụn vỡ những mảnh vụn. Tình yêu giống như làn gió mát vuốt ve cuộc sống của chúng ta, cũng giống như một cơn cuồng phong mạnh mẽ hủy hoại đời người, phá tan tương lai sáng chói của họ...
------------------------
Hôm nay Mộ Tình có tiết dạy trên lớp, chỉ mới 6:20 thôi mà y đã tất bật cả buổi sáng rồi vội vã phóng xe đến trường. Trông y tươm tất đến lạ: cà vạt đen gọn gàn, áo sơ mi được ủi thẳng, giày đen bóng loáng, lại mở cửa xe ô tô rồi tự mình lái xe đến trường học. Khi y đang đinh ninh rằng bản thân đến sớm nhất thì chợt thấy một bóng người đứng ngay cổng trường chờ đợi ai đó. Nhìn kỹ hơn, Mộ Tình phát hiện đó là Phong Tín-thầy giáo dạy chung trong buổi dạy của y hôm nay- hắn ăn mặc rất xộc xệch, quần áo nhăn nhúm như nùi giẻ rách, cà vạt lỏng lẻo, cặp táp thì vứt một xó ở ngay chân, trông y chẳng khác nào ăn mày hay đầu gấu ở các trường học khác vậy. Ấn đường Mộ Tình nhíu lại, y là một người ngăn nắp sạch sẽ, dĩ nhiên nhìn cảnh này bảo y không sôi máu sao được?! Mộ Tình trực tiếp mặc kệ hắn, phải thôi, dù gì đây là buổi đứng lớp đầu tiên của y mà, có quen ai đâu-trừ Tạ Liên và cái tên Phong Tín đó ra, mặc dù không muốn thừa nhận-hơn nữa, y không muốn nói chuyện với hắn, nói đúng hơn là y ghét hắn, nhưng khi y vừa cố gắng làm như không quen hắn, hắn đã túm y lại.
-"Này..." Rất lâu sau đó Phong Tín mới lên tiếng-"về chuyện hôm qua..."
-"Cái gì?! Hôm qua làm sao?!"
-"Hôm qua... chậc... cậu quên rồi?!"
-"Tôi không biết cậu đang nói cái gì cả, buông tay tôi ra để tôi còn vào trường!!" Nói xong Mộ Tình vùng tay hắn ra, chạy vào trong, bỏ hắn đứng ngơ ngẩn một mình trước cổng trường.
-"Làm gì đứng đây vậy Phong Tín?"
-"A... Anh Liên... Không có gì.."
------------------------------
Chuông báo hết giờ vang lên, Mộ Tình bước nhanh ra khỏi lớp. Ngạt chết y rồi!!! Suốt mấy tiếng dạy học Phong Tín cứ nhìn chằm chằm y suốt, hơn nữa còn dùng đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống y. Không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà Phong Tín cứ ấp a ấp úng rồi nhìn y như vậy. Uầy, có chuyện gì thì chắc không liên quan đến hắn. Nhưng nói gì thì nói, làm gì thì làm, y đi ăn cái đã! Trong khi Mộ Tình tâm trạng vui vẻ dắt xe ra khỏi trường thì oan gia ngõ hẹp làm sao, y lại chạm mặt Phong Tín. Hai người bốn mắt nhìn nhau, im lặng một khoảng, cuối cùng hắn mở lời trước.
-"Mộ Tình... đi ăn chung không?"
-"..."
---------------------------
Tại một quán ăn gần trường, có hai thanh niên trẻ trung cao ráo, nhìn trạc tuổi nhau đang ngồi một bàn gần cửa sổ đợi món ăn. Chàng thanh niên ngồi phía bên phải khoanh tay dựa lưng lên ghế, trông y vô cùng nhàn nhã. Còn người còn lại thì chau mày, có vẻ định nói gì đó nhưng lại rất ngập ngừng. Cái dáng vẻ đó của hắn làm cho Mộ Tình phát cáu lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
Yêu Là Gì [Đồng Nhân Văn Phong Tình]
Short StoryFic đầu tay, còn nhiều sai sót. Ý tưởng: Yuu Viết truyện: Hana