Cọng lông vũ cào nhẹ trên mu bàn tay Sesshomaru. Từ ngày hôm đó, hắn đã để nó tự do bay đi bay lại xung quanh mình. Nhưng có vẻ nó cũng không thích thú lắm với chuyện này. Thường thì nó sẽ nằm im trong ngực áo hắn, mặc kệ những gì xảy ra bên ngoài.
Nhưng hôm nay không giống thế.
Từ sáng sớm, cọng lông vũ đã bay ra, hơn nữa, nó còn liên tục bay xung quanh hắn và hướng về một nơi nào đó. Hắn không hiểu ngôn ngữ của nó, nhưng cũng lờ mờ đoán ra được nó đang chỉ đường cho mình. Nó muốn hắn đi đâu? Muốn hắn làm gì? Có gì đó kì lạ? Hắn không biết, nhưng vẫn đi theo cọng lông vũ. Đơn giản là vì tò mò. Và cũng đơn giản là vì hắn biết không thứ gì có thể khiến hắn phải sợ.
Vào trong rừng, hắn chợt nhận ra cây cối trong đó đang bắt đầu khô héo dần. Có một vài cây đã khô quắt lại, cành lưa thưa, vàng lên như cánh tay gầy guộc của một lão yêu quái già nua. Lá rụng lả tả theo mùi gió hanh khô.
Nóng. Còn nóng hơn cả so với mấy hôm trước.
Hắn nheo mắt lại, cảm nhận sức nóng lan tỏa trong không gian. Hạn hán? Không thể nào. Khu rừng này mưa quanh năm, không thể nào xảy ra hạn hán. Từ đời cha hắn cho đến đời hắn, nơi này chưa từng có hạn hán.
Vậy thì là cái gì?
Hắn bắt đầu ngửi xung quanh. Không có yêu khí, không có mùi của yêu quái nào kì lạ. Nhưng lại có mùi của... con người.
Đồng tử hắn co lại. Đây không phải mùi của một ai khác, là mùi của Rin! Và mùi của hai con xà yêu gần đó!
Hắn gầm gừ trong cổ họng, bay đi. Tại sao Rin lại xuất hiện ở đây? Hắn nghĩ. Con bé hẳn phải ở trong làng, nhận sự bảo hộ của InuYasha và đám bạn của nó mới đúng.
Hắn cẩn thận ngửi lại. Đúng là mùi của Rin, nhưng hình như còn mang theo một mùi nào đó nữa, rất nhẹ, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Hắn cau mày lại. Mùi hương ấy, cũng rất quen thuộc. Và, mùi máu tươi.
Kí ức trào lên trong đầu hắn như thủy triều, nhưng hắn nhanh chóng đè nén nó xuống.
Không bình thường.
Đây không phải một chuyện bình thường.
Trước khi hắn kịp tiếp cận với "Rin", những mảnh gió hình lưỡi liềm bay qua chỗ hắn, cuốn đi hết những chiếc lá trên tán cây, chỉ để lại những cành cây khô quắt trơ trọi.
Chiêu thức này, hắn biết.
Nhưng nó không giống như trong trí nhớ của hắn. Không hề có yêu khí.
Hắn đứng đằng sau một thân cây, nhìn kẻ đang ngồi sụp xuống bên bờ suối. Là Rin, nhưng trực giác mách bảo hắn, đây không phải Rin, nhất là khi xung quanh còn có một mùi hương hắn đã nhớ rất lâu.
"Rin" dường như cảm nhận được ánh nhìn của hắn, quay đầu lại. Vẫn gương mặt non nớt ấy, nhưng không hiểu sao lại có thêm vài phần tinh ranh quỷ quái. Quen thuộc. Khó chịu.
"A, thiếu gia Sesshomaru!"
"Rin" mỉm cười với hắn. Không phải nụ cười ngây thơ trong sáng của một đứa trẻ, đây là một nụ cười giống như đang đùa giỡn. Và kẻ bị đùa giỡn ở đây là hắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic InuYasha] Linh hồn
Fiksi Penggemarchung quy lại, chúng ta cũng chỉ là những linh hồn