Chương 13

1.3K 100 0
                                    

Chờ đến khi Lạc Băng Hà trở về, Thẩm Thanh Thu sớm đã ngủ, cả người yên lặng đến dọa người.

Thật sự mệt mỏi, cái gì đều nghĩ không được, tự nhiên sẽ ngủ thật sự trầm thực trầm.

Lạc Băng Hà bưng bồn nước tiến vào, trong phòng ấm áp, ngụy trang một bộ dáng trầm ổn theo năm tháng, cố tình lại thiếu chút thuận ý.

Hình như là lại trở về thanh tịnh phong, Thẩm Thanh Thu vẫn là một kẻ ỷ thế hiếp người, Lạc Băng Hà vẫn là vô pháp xoay chuyển.

Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu ngủ một lát, xong mới xốc chăn lên đem hắn ôm vào trong ngực.

“Ngô...” Thẩm Thanh Thu theo bản năng túm lấy vạt áo Lạc Băng Hà. “Để ta ngủ tiếp.”

Đây là Lạc Băng Hà lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng trẻ con không hề phòng bị của Thẩm Thanh. “Tiếp tục ngủ đi, ta chỉ lau mình cho ngươi.”

“Ân...” Nửa mộng nửa tỉnh, Thẩm Thanh Thu mệt đến ý thức đều không hoàn chỉnh.

Trong không khí nước hỗn loạn một chút rượu, Lạc Băng Hà mở xiêm y Thẩm Thanh Thu ra, nhẹ nhàng chà lau.

Trên người Thẩm Thanh Thu có không ít vết thương, những vết sẹo nhỏ chằng chịt lên nhau, nhìn không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng lại vô pháp bỏ qua.

“Làm phàm nhân cùng ta bên nhau vài thập niên, còn tốt hơn là một mình lăn lộn, nơi nơi ghen ghét người khác.” Lạc Băng Hà biết Thẩm Thanh Thu ngủ rồi nghe không được, vẫn như cũ nói. “Ngươi loại người này, không xứng sống tới trăm tuổi, ta cũng không muốn bảo hộ ngươi bao lâu nữa.”

Bọn họ không hợp bên nhau.

Lạc Băng Hà đem nước đặt ở trên mặt đất, lại nghĩ, hợp hay là không hợp, bất quá đều chỉ là vài câu lý do thoái thác từ miệng người khác. Tinh tế mà nghĩ, trong lòng sở niệm nặng nề, ai đều không bỏ xuống được.

Coi như ghét bỏ nhau cũng không ngại, hành ngày cúe thế trôi qua thật mau. Hơn nửa tháng nói qua liền qua đi, Thẩm Thanh Thu thân thể vẫn như cũ yếu đến dọa người, lại cũng tinh thần vài phần.

“Có thể tắm gội sao?” Thẩm Thanh Thu vốn là ưa sạch sẽ, mỗi ngày đều nằm ở trong chăn như vậy, cho dù có thể lau mình nhưng vẫn khó chịu vô cùng.

“Chờ một chút, ăn trước chút đồ, ta mang ngươi đi ra ngoài phơi phơi nắng.” Lạc Băng Hà múc một muỗng cháo, đưa đến bên miệng Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu thuận theo mà ăn vào.

“Hôm nay có thể để ta đến xem tiểu gia hỏa sao?” Lạc Băng Hà cũng không chủ động cho hắn nhìn qua hài tử, Thẩm Thanh Thu vẫn như cũ không có gì dị nghị.

Nhưng Thẩm Thanh Thu không biết, Lạc Băng Hà làm như vậy nguyên nhân kỳ thật cũng không nhiều lắm, chỉ là gần đây đối với đứa nhỏ, Thẩm Thanh Thu ôn nhu muốn chết, nhưng lại không đối hắn Lạc Băng Hà.

“Làm gì mà nói ôn nhu như vậy, thật giả (trân), một chút cũng không giống ngữ khí của Thẩm Thanh Thu ngươi.” Lạc Băng Hà buông xuống chén trong tay, hôn hôn môi Thẩm Thanh Thu.

“Ngô...”

Là hôn kiểu hơi thở giao triền miên.

“Nếu như muốn ta nói chuyện đứng đắn, không bằng hài tử tùy họ của ta.” Thẩm Thanh Thu tay đáp ở trên vai Lạc Băng Hà, nhẹ thở hổn hển một trận.

“Không được.” Lạc Băng Hà cười cười. “Vạn nhất ta đối với ngươi không còn hứng thú, không hề muốn hài tử thì làm sao bây giờ, đứa nhỏ này chỉ có thể theo họ ta.”

Thân thể như thế nào chỉ có chính mình nhất rõ ràng, Thẩm Thanh Thu nghĩ, phúc phận của chính mình so với phàm nhân còn kém hơn, sợ cũng sống không được vài thập niên.

Cũng không thể chỉ để lại danh tiếng ác khiến người ghen ghét, bạch bạch gần mấy chục năm đi.

“Bằng không tên tùy ngươi?” Thấy Thẩm Thanh Thu thần sắc ảm đạm, Lạc Băng Hà bồi thêm một câu. “Lạc Thanh, Lạc Mộ Thanh, gọi là gì đều được, nếu còn  không để ý tới ta hôm nay ta sẽ không cho ngươi gặp tiểu gia hỏa.” Biết Thẩm Thanh Thu chán ghét tên Thu, Lạc Băng Hà cố tình lẩn tránh một chút.

Thần sắc Thẩm Thanh Thu hoảng hốt một trận, Lạc Băng Hà không muốn quấy rầy, chỉ có thể đi ra cửa kêu thị nữ đem hài tử ôm đến đây.

Còn chưa có dây dưa đủ đâu, đừng cứ như một cái rối gỗ, hồi chút thần đến đây đi, Thẩm Thanh Thu.

“Đôi mắt thật là giống ngươi, bất quá không hung như ngươi.”

“Ân?” Hài tử đưa tới trong lòng ngực Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu mới hồi phục tinh thần lại.

Nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa nhìn đã lâu, Thẩm Thanh Thu cũng không dám chạm vào hắn một chút. Chính mình tóm lại không phải là thứ tốt gì, không nên thân thiết với hắn quá.

“Ta không muốn chọn, gọi là gì tùy ngươi đi.” Thẩm Thanh Thu chính mình cũng chưa phát giác bản thân khẽ thở dài. “Còn nhỏ như vậy, sẽ không khiến người ghét a, vì sao lúc trước không ai chịu yêu thương ta...” Suy nghĩ lâu một trận, Thẩm Thanh Thu lại cười cười “Là vấn đề ta, không xứng.”



Mấy ngày nay cảm xúc vẫn luôn không ổn định, ngày thường Thẩm Thanh Thu tuyệt đối sẽ không yếu thế, hôm nay lại nói đến thật tự nhiên.

“Thẩm Thanh Thu, đừng làm kiêu.” Lạc Băng Hà ngồi ở mép giường. “Ngươi không mệt a, ta thích ngươi.”

“Ngươi thích nhiều người, ta chỉ thích bản thân mình là đủ rồi.”

“Giả vờ chỉ thích chính mình làm cái gì, nhìn bộ dáng tiểu gia hỏa rõ ràng đã thích đến không xong, chạm vào một chút cũng không dám, còn muốn nhiều bảo bối?”

Bị chọc phá tâm tư, Thẩm Thanh Thu cũng không sinh khí, duỗi tay khẽ chạm môi tiểu gia hỏa một chút.

“Ngươi làm cái gì?” Hài tử bị Lạc Băng Hà trực tiếp từ  trong lòng ngực Thẩm Thanh Thu đưa tới trong tay thị nữ.

“Trước cho hài tử một cái tên.” Lạc Băng Hà đem Thẩm Thanh Thu tay cầm đến bên miệng hôn một cái.

“Hoặc là bồi ta ra ngoài đi dạo.”

Thấy Thẩm Thanh Thu ngây ngẩn cả người, Lạc Băng Hà lại bồi thêm một câu. “Sư tôn cứ không để ý tới ta, ta sinh khí thì sẽ khi dễ sư tôn.”

“Tùy ngươi, ngươi nguyện ý khi dễ liền khi dễ đi.” Thẩm Thanh Thu mím môi. “Còn mười ngày, đừng quên ngươi đã đáp ứng đưa ta về thanh tịnh phong.”

Ở chỗ này bị coi như ngoạn vật, trở về vẫn như cũ không trốn thoát khỏi bị coi khinh. Thẩm Thanh Thu tự giễu cười cười, dù sao đều là một phế nhân, cũng không thể thiếu Nhạc Thanh Nguyên cả đời.

Tốt xấu gì cũng phải đem ân tình trả đi.

“Nhớ rõ như vậy, từng ngày một?” Lạc Băng Hà cầm lấy giày, giúp Thẩm Thanh Thu đi vào.

“Kia mười ngày này có thể không nghĩ tới chuyện khác hay không? Đợi lát nữa ra ngoài đi dạo?”

Không hề ngoài ý muốn, an tĩnh hồi lâu.

“Được.” Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng mà đứng lên.

“Ta nói chính là có thể ra ngoài đi dạo.”

[Edit ĐM] [Đồng Nhân Băng Cửu] ABO Xuân Sơn Hận Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ