Độc ác thì cũng cần được bình yên

191 31 2
                                    

- Nạp điện vào nhanh lên. Chàng thanh niên này bị xuất huyết cấp rồi. Mảnh thủy tinh chưa lấy ra kịp. Nhanh lên.

- Mau lên!!!!!!!

Tiếng hô to gấp gáp kèm theo đó là tiếng bác sĩ phụ trách chính thúc giục y tá đến khó chịu. Không hiểu vì lí do gì mà mảnh thủy tinh chết tiệt kia lại đâm thủng mạch máu của Sunghoon, và bây giờ, chẳng cứu chữa được nữa, nó có chết hay không, giờ chỉ còn là vấn để về thời gian.

Bình ô xy liên tục được chuyển vào, rồi thuốc cầm máu, rồi nhiều thứ khác cứ thế di chuyển chẳng ngừng, người đi lại càng ngày càng đông, đông đến đáng sợ. Bác sĩ lấy máy kích điện, áp vào ngực Sunghoon, kích từ chín mươi, một trăm, trăm năm mươi và

. . .

- Nhịp tim dừng, huyết áp giảm đến con số không. Chẳng còn nhận thấy dấu hiệu của sự sống.

- Chuyển qua phòng chứa xác đi. Đợt cậu ta tỉnh dậy, tôi sẽ đi báo với người nhà.

.

- Bác sĩ ơi, Sunghoon thế nào rồi?

Tôi túm lấy cổ áo bác sĩ, gào lớn.

- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.

Giường bệnh trở ra, tôi thẫn thờ đưa mắt nhìn theo đám người vô dụng đó mang người tôi thương đi mất. Ngay trước mặt mà đâu thể làm gì. Tôi khuỵu xuống, vò đầu rồi đập nhiều phát vào tường. Bác sĩ hỏi tôi có muốn đến gặp Sunghoon không, tôi chả biết, tôi lắc đầu, tôi gật đầu. Tôi nhìn lên bác sĩ, giọng run run:

- Park Sunghoon...

- Đã chết thật rồi.

__

- Không được, Sunghoon, Sunghoon.

Tôi choàng tỉnh dậy, thấy bác sĩ đang ở bên cạnh để ghi chép một vài thứ gì đó, đảo mắt xung quanh chẳng thấy bóng dáng của nó đâu, tôi đâm ra lo sợ. Tôi lại gào lớn, bám chặt lấy hai tay bác sĩ mà lắc mạnh. Mảnh dây truyền máu bị tuột ra bên ngoài, máu chảy, chảy qua đôi bàn tay tội ác khẽ thét đau thương đến tột cùng:

- Sunghoon đâu rồi. Các người đã đưa Sunghoon của tôi đi đâu?

- Cậu ta tỉnh trước cả cậu, anh bạn trẻ. Này, bình tĩnh đã. Cậu vừa mới tỉnh lại, đừng để bị kích động mạnh. Cậu hôn mê được ba ngày rồi đấy, còn Sunghoon đã tỉnh lại từ hôm qua kia. Và có lẽ, giờ này đang đi hóng gió ở trong khuôn viên của bệnh viện rồi. Jaeyoon, cậu thực sự dũng cảm khi đã hiến nhiều máu cho ca phẫu thuật, rất đáng để tuyên dương.

- Cho tôi gặp em ấy nhé?

- Được. Nhưng đừng để bị kích động như vừa rồi.

- Cảm ơn bác sĩ.

. . .

Tôi vội vã chạy ra bên ngoài. Bước nhanh xuống khuôn viên bệnh viện, liếc nhìn xung quanh, người đi lại đông quá, chẳng biết bóng dáng nó ở nơi nào mà tìm.

- À, thấy rồi. Bóng lưng nhỏ, chỉ có thể là nó mà thôi.

.

- Này, Sunghoon. Sunghoon.

jakehoon | Bình yên ghé ngang khung cửa sổNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ