20

4K 292 169
                                    

Cảnh Tỉnh

Mơ màng tỉnh lại sau giấc mộng dài thập phần chân thực, tia sáng đầu tiên xuyên vào đôi mắt là một ánh nắng dịu nhẹ buổi ban mai có chút sương lạnh, Jungkook lặng lẽ xoay đầu không phải trốn đi thứ ánh sáng đó mà là tìm một ánh sáng khác đang len lỏi trong trái tim

Nữ điều dưỡng mở cửa bước vào thấy cậu đã tỉnh, chậm rãi hỏi thăm vài câu cơ bản rồi rời đi gọi bác sĩ đến, cậu đoán là không lâu sau đó sẽ có 3 đến 4 người mặc blouse trắng đến cạnh giường bệnh, lần lượt gợi cậu là "cậu Jeon" "cậu Jungkook". Khi các bác sĩ rời đi như dự đoán của mình, lập tức một thân ảnh mang trên người bộ quân phục đen quen mắt một lần nữa đứng ở cửa nhìn Jungkook bằng một ánh mắt phức tạp nhưng hôm nay Jungkook không mặc kệ hắn nữa, cậu giương đôi mắt ôn nhu nhìn hắn rồi nhoẻn miệng cuời đầy mãn nguyện.

Người đàn ông đó chậm rãi tiến lại gần giường bệnh, bản thân không biểu hiện sự hối hả nào nhưng trong đôi mắt chất đầy gam màu hạnh phúc. Hắn đưa tay xoa mái tóc không bị băng gạc trắng nào đè ép, vuốt nhẹ nhàng ra sau để nó không phủ trúng đôi mắt xinh đẹp này. Jungkook cảm nhận được hơi ấm của hiện thực, trong lí trí chỉ hình thành một sự hân hoan, thoả mãn.

"Thật mừng vì em biết anh là ai, Kim Taehyung"

Hắn ta cười tươi nhìn cậu, đây là điều hắn trông mong suốt một năm qua, giọng nói đó, gương mặt đó, nụ cười đó, ánh mắt đó, tất cả đều làm tâm trí hắn lay động không ngừng và hẳn nhiên hắn đã biết hạnh phúc trở lại sau bao năm bão tố.

"Đúng, tôi là người yêu em"

Ánh nhìn của kẻ si tình

Ánh mắt của kẻ thoát khỏi thù hận

Duy chỉ thuộc về nhau

Hắn rướn người ôm cậu vào lòng, đã bao lâu rồi hắn không được làm như thế, hắn thật sự nhớ muốn điên cái cảm giác bảo bọc cậu trong lòng đúng nghĩa, hắn mừng, thật mừng vì hiện tại có cậu trong vòng tay, khoé mi vô thức dâng giọt lệ tràn, hắn đã đợi ngày hôm nay rất lâu rồi.

Bờ vai Jungkoook khẽ run lên vì xúc cảm cuộn trào, giọt long lanh cuối cùng cũng không giữ được trên mi mắt và bất lực tuôn rơi, cậu khóc nấc lên từng tiếng, vòng tay qua vai ôm chặt hắn, tham lam nhận lấy sự ấm áp từ trong vòm ngực từng vì cậu mà đau.

"Em xin lỗi...hức...thật sự xin lỗi Taehyung à..."

Tiếng khóc nghẹn ngào như một đứa trẻ vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, hắn đau lòng thay từng giọt nước mắt của người hắn yêu, hắn đánh đổi rất nhiều thứ để cậu hạnh phúc chứ không phải những giọt lệ mặn này nhưng cũng không cách nào ngăn cản được, hắn âu yếm vỗ về cậu, trấn an bằng một nụ cười ôn nhu hơn tất thảy.

"Jungkook, tôi yêu em"

Ngước đôi mắt mờ mịt bởi lớp sương dày, cậu không thể nhìn rõ gương mặt điển trai này nhưng từng thanh âm đều lọt thỏm vào tai chạy thẳng xuống tim. Jungkook rũ mi, gương mặt mếu máo khóc thêm một trận ra trò, trái tim cậu thật đau, đau theo cách thổn thức vì hạnh phúc thật sự.

[VKook] Cảnh TỉnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ