Kí ức kinh hoàng về một ngày tuyết rơi

1.1K 107 10
                                    

Mười năm trôi qua, Keigo không phải là Keigo nữa. Em là Hawks,là người đàn ông nhanh nhất và là anh hùng số ba.

Cuộc sống mười năm này của em xoay quanh việc học, luyện tập và cứu người. Bóng hình người kia cũng đã dần phai mờ theo thời gian, em đã không còn tưởng tượng nổi khuôn mặt đó nữa.
Nhưng điều gì vẫn khiến lòng em day dứt, phải chăng câu nói năm ấy đã khiến em phải nhớ nhung.
.
.
Hawks đứng trên một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố, thỉnh thoảng một vài cô gái nhận ra em liền chào một tiếng rồi suýt xoa "anh ấy đẹp thật đấy, đúng là người liên giới tính có khác". Hawks nghe  thấy vậy cũng chỉ cười khẩy một cái.

Em đã quyết định tiết lộ bí mật đó  vào năm 17 tuổi, lúc em nhận ra ngực mình đã quá lớn và không thể che được ( em không thích buộc ngực hay mặc áo, khó chịu vãi mèo ra)
.
Chào hỏi với mấy người tự nhận là fan của em một vài câu. Hawks cảm thấy hơi lạnh, liền chào tạm biệt lũ người đó rồi bay về nhà ngủ cho ấm.
Hôm nay hết việc!

Bay được một lúc thì trời đổ tuyết, em ghét tuyết. Không biết từ bao giờ em ghét chúng. Chắc tại em sợ lạnh hoặc do một câu truyện cổ tích đau thương nào đó.
.
.
.
Rầm
Vị anh hùng số ba đập mạnh cánh cửa căn hộ của mình. Tùy tiện quẳng đôi giày trước huyền quan. Em bay rì rì vô cái giường lộn xộn chăn gối rồi nằm thụp xuống.
Nhìn cửa sổ sát đất đã vương màu trắng của tuyết, em lại bắt đầu nhớ đến ngày tuyết rơi vào mười năm trước.

_
__flashback__
_
"Anh à,tên cái suối nước nóng này không phải có hơi kì sao?"
Keigo nắm cánh tay của hắn mà kéo kéo.
Touya đang hớn hở vì lâu lâu mới đi chơi cũng rất hăng hái giải thích cho em:
"Tao lại thấy nó tuyệt đấy chứ, thử cảm giác lên thiên đường là như thế nào không?"
.
.
Chiều tối hôm đó, bọn họ đi ngâm suối nước nóng về, vừa đi vừa cười nói.
-Vui thật đấy anh à, anh Touya dắt em đi chơi thường xuyên nha.
-Tao nói rồi mà, vui lắm. Còn nếu mà mẹ Rei cho phép thì t sẽ dắt mày đi chơi nữa.
-Vâng ạ. Mà anh Touya này, em sẽ mãi ở bên cạnh chơi đùa và bảo vệ em đúng không?
-Mày nói như kiểu là t sắp biến mất ấy. Được rồi ông tướng, nhanh về để còn ăn tối.
Hắn kéo cổ em lại rồi xoa đầu em, cười rộ lên. Em rẫy đòi ra bởi vì lòng em lại nhộn nhạo rồi.
-Anh đừng có mà đùa, bỏ em ra. Người ta thích chơi với anh như vậy mà anh cứ đùa.
Keigo phụng phịu dãy khỏi tay hắn, trong đầu dấy lên suy nghĩ :"Anh ấy không coi mình là quan trọng."
-Giận dỗi cái gì, anh đây thích chơi với mày nhất còn gì. Từ lúc có mày anh có chơi với NatsuoFuyumi nhiều đâu.
-Vậy anh có thích Keigo không? Keigo thích anh lắm.
Em quay phắt người, mắt lấp lánh nhìn hắn chờ đợi câu trả lời.
-Ừ, thích mày nhất.

Một câu nói nhẹ nhàng như một bông tuyết trong màn trời kia vậy. Nhưng nó làm em rung động và xao xuyến biết nhường nào.
...
...

Niềm vui chưa được bao lâu thì về đến nhà...

Endeavor đã tức điên lên vì hắn ra ngoài mà không hỏi, hắn cũng tức điên lên.

Lần đầu tiên trong đời, Keigo thấy hắn cãi lại Endeavor một cách quyết liệt như thế.
-Thằng nghịch tử, mày lang thang ở đâu mà giờ mới về. Còn dắt cả thằng nhóc kia theo nữa.?
Ông ấy vừa chửi vừa xách Touya và em ra sân sau, nơi bọn họ thường luyện tập, để tránh hàng xóm soi mói.

Dabihawks - TattooNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ