02 |New Blood|.

570 32 4
                                    

"HELLO RORY, I'm ALICE. Alice Cullen."

Alice Cullen có thể là người gần nhất cô có thể nhìn thấy như một cô nàng Pixie ngoài đời thực. Cô ấy là một cô gái nhỏ bé với mái tóc đen được cắt tỉa theo kiểu nam tính điển hình, nhưng Alice đã tạo nên vẻ ngoài hoàn hảo. Theo đúng nghĩa đen. Rory không thể nhìn thấy một lỗ chân lông hay đường kẻ hay một chút ửng đỏ trên khuôn mặt phấn khích của Alice. Mình sẽ phải hỏi cô ấy loại kem nền nào cô ấy đã sử dụng, chết tiệt. Tuy nhiên, đặc điểm thú vị nhất về Alice, ngoài vóc dáng thấp bé và làn da trắng sứ hoàn hảo, còn là đôi mắt vàng trong veo của đôi mắt hình quả hạnh của Alice. Đôi mắt đeo lens vàng? Hợp thời ...

Cô bé tuổi teen nhỏ xíu, hiếu động rạng rỡ nhìn Rory. 

"Cuối cùng mình cũng đã được gặp cậu!" Cách phát âm chỉ là một đoạn ngắn, đủ để Rory nhận thấy, nhưng âm thanh du dương trong giọng nói của Alice đã ngăn cản sự cân nhắc thêm về sự kỳ lạ của cô nàng.

Rory nhìn ba người bạn mới của mình mà biểu hiện giật mình không đưa ra lời giải thích nào. Họ không nói gì với Alice, người rõ ràng thích nói chuyện với Rory hơn bất kỳ người nào khác.

"Rất vui được gặp bạn, Alice Cullen." Rory nhướng mày thích thú. "Làm sao bạn biết mình đi cùng Rory?" Thật kỳ lạ khi cô ấy đã tự động gọi cô bằng biệt danh của mình vì những người khác đã biết tên cô ấy là Aurora.

Nụ cười của Alice không hề lung lay trước sự nghi ngờ của Rory, mặc dù nó dường như nở ra trong sự vui vẻ và thích thú. "Chỉ là cảm giác thôi."

Sau đó, mọi người tróng nhóm dần im lặng đi và những người khác chính xác đang dỏng tai lên nghe trộm cuộc trò chuyện. Có lẽ từ chỉ xuất hiện nhanh trong ngôi trường này.

Eric là người đầu tiên trong số ba người thoát khỏi sự im lặng của họ. Cậu ấy nhìn từ Rory sang Alice một cách không rõ ràng. "Ồ, ừm, không sao đâu, bạn không cần phải đưa Rory đến lớp. Mình thực sự sẽ ..."

"—Vậy! Mình có lớp tiếng Tây Ban Nha nâng cao ngay bây giờ và ba người các bạn sẽ đến muộn với Jenkins. mình nghe mọi người nói rằng hôm nay tâm trạng thấy ấy có vẻ không tốt," Alice nói một cách quyến rũ. Alice đảm bảo với cả ba rằng cô ấy và Rory sẽ ổn thôi. 

"Chà, thôi nào, Rory. Bạn phải gặp J—" Alice dừng lại một lúc, "—Señora Cardoza, cô ấy thật tuyệt!"

Rory hoàn toàn bỏ lỡ cú trượt chân của Alice khi cô liếc nhìn lại những người khác để nhận ra một mảng hoảng loạn do tiếng chuông cuối cùng nhanh chóng đến gần. " Mình đoán mình sẽ gặp lại các bạn sau."

Đó là một ngôi trường nhỏ. Không nghi ngờ gì nữa, cô ấy đã kết thúc ít nhất một trong các lớp học của họ trước bữa trưa.

"Ok, tạm biệt Rory ..." họ nói, ngập ngừng trên đường đến lớp, mặc dù nhìn hướng dẫn viên du lịch mới của Rory.



"Ugh. Và nhà Cullens lại thu hút họ" Eric rên rỉ với một tiếng thở dài. "Chuyện gì với gia đình Cullen và những cô gái mới chuyển đến thế?"

"Đầu tiên là Bella, bây giờ là Rory." Mike cũng bực tức. "Nhà Cullens nên để lại một người cho chúng ta mới phải !" anh ấy nói một cách đáng kinh ngạc như thể những người bạn cùng lớp xa lánh đều đang lắng nghe.

"Tự hỏi cái bóng của Alice đã đi đâu," Jessica trầm ngâm khi họ nhanh chóng đi đến lớp vật lý của mình. "Bọn họ luôn dính liền nhau mà."

"Những cô gái mới đến còn quá mới mẻ đối với Forks để nhận ra rằng họ thực sự là một người kỳ quặc đến mức nào," Mike khịt mũi. "Mình không mong đợi Rory sẽ bị cuốn vào quá nhiều. Edward là người duy nhất còn lại trong số những kẻ quái dị. Trừ khi một trong hai cặp vợ chồng theo chế độ đa thê."

"Đầu tiên, nó sẽ là polyamory ," Eric sửa lại cho anh ta, "Thứ hai—." {Polyamorous relationship: quan hệ tình dục nhiều người ý là NP á mng :)))  }


"Nghiêm trọng thế à?" Jessica ngắt lời họ trước khi họ có thể tiếp tục xa hơn với vẻ mặt nhăn nhó khiển trách. "Đừng ghê tởm như thế chứ!"

•: •. •: •. •: •: •: •: •: •: •: • ☾☼☽ •: •. •: •. •: •: •: •: •: •: •: •

Alice thực tế đang giậm chân tại chỗ khi Rory đi theo cô xuống những hành lang gần như trống rỗng. Ai đó đã thực sự hào hứng với lớp Tây Ban Nha nâng cao mặc dù họ chắc chắn vừa bỏ lỡ tiếng chuông cuối cùng. Alice có vẻ không bận tâm lắm.

"Cho đến bây giờ, bạn thích  gì ở Forks ? Bạn đã từng đi quanh đây chưa? Những khu mua sắm ở đây không nhiều, nhưng Port Angeles ở gần đây, và Seattle thì hơi mất công lái xe nếu bạn thích đến đấy", Alice nói lan man với Rory câu hỏi này đến câu hỏi khác.

"Forks là một thị trấn dễ thương. Nó rất khác với San Antonio - nơi mình từng ở. Mẹ mình và mình mới đến thị trấn ngày hôm qua, vì vậy mình không có thời gian để đi xung quanh hay bất cứ điều gì," Rory trả lời nhanh từng câu hỏi. "Mình phải đi mua một tủ quần áo mới. Thời tiết ở San Antonio mình đã quen với quần short và áo croptop rồi."

"Chúng ta sẽ có kỳ nghĩ cuối tuần ở Seattle ngay sau đó nếu thời tiết không quá xấu," Alice nói chắc chắn, giọng cô dừng lại khi đôi mắt vàng của cô thoáng mất tập trung trước khi sáng trở lại. "Hai ngày cuối tuần kể từ bây giờ sẽ hoàn hảo."

Rory không thèm đặt câu hỏi về những kế hoạch cụ thể và dự đoán thời tiết kỳ lạ của Alice. Cô ngạc nhiên trước sự tự tin của cô gái tóc đen vào tình bạn chớm nở của họ. Cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì mọi người cô đã gặp đều thân thiện đến không ngờ. Đó là một sự thay đổi tốt đẹp.

"Tại sao họ lại ngạc nhiên đến vậy?" Rory hỏi, khi nghĩ lại biểu hiện sốc của bộ ba khi Alice đến bắt chuyện với cô. "Nó giống như bạn chưa bao giờ nói chuyện với họ trước đây hay gì đó."

Alice nhún vai. "Mình không"

Ánh mắt của Alice lại xuất hiện. "Hãy tin tưởng ở mình, Rory. Mình có cảm giác rất tốt rằng chúng ta sẽ sớm trở lại."

Alice cực kỳ khó hiểu, nhưng Rory thích điều đó ở cô ấy.

Cuối cùng dừng lại trước một lớp học ở cuối hành lang khu nhà bằng sơn màu, người hướng dẫn tự lập của cô gần như run lên vì phấn khích vì một lý do nào đó dù bất cứ điều gì hoặc bất cứ ai đứng sau cánh cửa. Cô ấy bước vào đầu tiên với Rory đi sau, khiến buổi học bắt đầu kinh hoàng.

Alice cười toe toét với giáo viên đã ngừng nói khi họ bị gián đoạn. Cô giáo Afro-Latina lớn tuổi thoáng vẻ khó chịu trước sự đi trễ của họ, điều này liền biến mất sau khi Alice giải thích - bằng tiếng Tây Ban Nha ấn tượng - hoàn cảnh, ra hiệu cho bộ dạng căng thẳng của Rory bên cạnh cô.

Bị bỏ rơi ở phía trước lớp học khi Alice tiếp tục đi ra phía sau phòng, Rory dậm chân tại chỗ khi cảm thấy ánh mắt của mọi học sinh đang nhìn mình.

"¡Bienvenido! Soy la Señora Cardoza!" [tr: Chào các em! Tôi là Señora Cardoza! ] Cô ấy bắt tay Rory và ra hiệu rộng rãi với cả lớp. "Por favor preséntese a la clase, Señorita Aden!" [tr: Xin tự giới thiệu với cả lớp, quý cô Aden! ]

Rory hắng giọng và ngước mắt lên nhìn cả lớp. Ngay lập tức hơi thở của cô nghẹn lại vì ở cạnh cửa sổ và cách phía trước ba hàng ghế là người đẹp nhất mà Rory từng thấy. Và đó là bao gồm cả Zac Efron. {Anh Zac này đẹp trai lắm các bạn}

Chàng trai tuyệt đẹp - không, anh bạn - với mái tóc vàng mật ong ngồi bên cạnh Alice, người đang rạng rỡ như mặt trời khi cô liếc nhìn từ Alice sang anh. Giống như Alice, người đàn ông bí ẩn có làn da nhợt nhạt. Anh ấy trông được chế tác từ đá cẩm thạch giống như chính Michael Angelo. Ánh sáng khuếch tán mạnh, được lọc bằng đám mây thậm chí còn giúp làm sáng lên những nét điêu khắc của anh ấy một cách thanh tao, giống như anh ấy đã bị đóng băng trong thời gian.

Từ bộ dạng vừa vặn với chiếc cúc áo màu xanh lá cây rừng mà anh ta mặc, anh ta đã được xác định rõ về bộ phận cơ bắp, với bờ vai rộng và bắp tay của mình. Anh ta không vạm vỡ như những anh chàng cầu thủ bóng đá mà cô từng được vây quanh, nhưng anh ta gầy và nhanh nhẹn. Giống như một ngôi sao điền kinh hoặc cầu thủ bóng chày.

Anh ta đang nhìn chằm chằm vào cô. Với đôi mắt vàng sáng.

Hm, có lẽ nó thực sự là một xu hướng? (ý chị ấy là đôi mắt của cả gia đình Cullens)

Thần kinh của cô trở lại với cảm giác hồi hộp và xao xuyến. Đôi mắt vàng của chàng trai có mái tóc mật ong đã được huấn luyện cẩn thận trên người cô như thể cô đang là con mồi và anh ta là kẻ săn mồi đỉnh cao. Cô không thể thoát khỏi ánh mắt như sư tử của anh, đôi mắt vàng sáng của anh là hai mặt trời, lực hấp dẫn của ánh mắt anh kéo cô vào một lỗ đen.

Từ đó Rory Aden mới biết rằng việc thu hút bởi người đàn ông này  là một quyết định vô cùng tồi tệ. Có lẽ tốt nhất là nên ở thật xa, thật xa anh ta, nhưng dù sao thì Rory vẫn luôn làm cho họ. Cô không thể giúp mình.

Một tiếng ho khan nhắc nhở từ Señora Cardoza đã làm cô ấy rời mắt khỏi chàng trai với mái vàng bí ẩn và đôi mắt của Rory quay trở lại với những người còn lại trong lớp. Một số người trong số họ đã chú ý đến biểu hiện của cô ấy và dường như cũng có chung một cảm giác - ai có thể trách cô gái mới quen này? Tất cả bọn họ đều phản ứng theo cùng một cách khi nhà Cullens xuất hiện ở Forks ba năm trước.

Trở lại với thực tế, Rory giới thiệu bản thân một cách hoàn hảo với cả lớp và từ tiếng hét của Señora Cardoza, không có nhiều người có thể nói tiếng Tây Ban Nha tự nhiên ở trường trung học Forks.

"Thật vui vì mình đang mang một thứ gì đó đến thị trấn ngoài hành lý nặng nề và một gia đình tan vỡ", cô cay đắng nghĩ.

Señora Cardoza hướng dẫn cô chọn bất cứ chỗ nào còn trống. Một vài gương mặt thân thiện có vẻ háo hức muốn có cô gái mới ngồi gần họ, nhưng ở hàng ghế cuối cùng, Alice đang chỉ ngón trỏ được cắt tỉa cẩn thận vào chỗ ngồi ngay phía sau cô gái tóc vàng bí ẩn.

Señora Cardoza lại bắt đầu bài giảng khi Rory đi lướt qua bàn. Khi cô đi ngang qua Alice và nụ cười hạnh phúc của cô, cô nhận thấy anh chàng tóc vàng kiên quyết giữ ánh mắt của mình về phía trước lớp và từ chối nhìn cô. Anh không nở một nụ cười thân thiện với cô như mọi người khác trong căn phòng cô đi qua. Anh ấy hoàn toàn phớt lờ cô ấy ngay cả khi cả lớp ầm ĩ vì sự xuất hiện của cô.

Khi cô yên vị trong chiếc bàn gỗ ọp ẹp phía sau anh, cô nhận thấy anh vẫn cứng ngắc như tượng với vẻ căng thẳng như thế nào. Cô tự hỏi vấn đề của anh ta có thể là gì, có thể anh ta là một kẻ hợm hĩnh hay gì đó. Cô ấy coi như bị vẹo cột sống. Dù thế nào đi nữa, anh rõ ràng là không thoải mái trước sự hiện diện của cô, điều này đang khiến cô thất vọng.

Nửa giờ trôi qua và Rory thấy mình hoàn toàn chán bài học. Cô ấy đã hoàn thành bài học về phân tích sách ở Texas, vì vậy thực sự không cần phải chú ý gì cả. Alice cũng đồng ý khi cô quay lại chỗ ngồi của mình để đối mặt với Rory.

"Mình rất vui vì bạn đã quyết định ngồi với bọn mình" Alice thì thầm. "Chúng ta sẽ trở thành những người bạn tuyệt vời."

Rory mỉm cười một cách quyến rũ. "Mình không có nhiều lựa chọn."

Trong khi đó, Jasper tập trung toàn bộ con người mình vào việc kiểm soát cơn khát máu của mình dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt và khó khăn.

"Em đi đâu?" Anh đã hỏi Alice khi cô quyết định để anh một mình trong lớp học năm phút trước khi tiếng chuông cuối cùng vang lên. Nó luôn khiến anh lo lắng khi được bao quanh hoàn toàn bởi con người.

"Đừng lo lắng, Jazz," cô trấn an anh, ánh mắt lấp lánh. "Anh sẽ thấy ngay thôi"

"Ôi không."

Cô ấy thật nguy hiểm. Cô gái đã bước vào cùng Alice. Và người đẹp nhất mà anh từng thấy trước đây trong gần hai thế kỷ trường sinh bất lão.

Jasper thực tế đã nếm trải sự phấn khích và mong đợi của Alice từ chỗ ngồi của anh khi cô bước vào và Jasper biết rằng cô đã nhìn thấy gì đó về cô gái mới và anh.

Tuyệt vời.

Anh biết tốt nhất là không nên tranh luận với Alice, cô ấy khá kiên quyết khi muốn điều gì đó. Nhưng khi những cảm xúc khác biệt mà anh cảm nhận được từ các bạn cùng lớp của mình biến mất dần trong nền, anh đã nhận ra một nhận thức kỳ lạ nhất về cô gái mới.

Anh hơi nghiêng đầu khi nhìn cô gái đang đứng trước cả lớp khi cô ấy giới thiệu về bản thân.

Vực thẳm trong trạng thái cảm xúc của cô khiến anh choáng ngợp. Cô ấy dường như cảm nhận được mọi thứ của dải cảm xúc trong chính khoảnh khắc đó, tất cả trong khi mỉm cười như thể mọi thứ vẫn bình thường. Nó chắc chắn không phải dành cho cô ấy. Trên thực tế, cô ấy đang cảm thấy rất nhiều cảm xúc, rất khó để Jasper có thể đọc được cô ấy, khiến anh ấy hơi đau đầu khi anh ấy cố gắng giải quyết sự hỗn loạn bên trong Aurora Aden. Anh cố gắng điều khiển trạng thái cảm xúc của cô, nhưng bức tường quan trọng đó của hận thù, buồn bã, phấn chấn, hy vọng và vô số cảm xúc khác không chịu lay chuyển dù chỉ là một chút nhỏ nhất. Nó giống như một bức tường gạch. Anh không thể kiểm soát được cảm xúc của cô, chứ đừng nói là của anh.

Anh ta đã..... chết tiệt.



Và kể từ giây phút đó, Jasper đã cẩn thận không dám thở hay nhìn chằm chằm vào cô gái, không muốn làm cô ấy hoảng sợ hoặc vô tình tấn công cô ấy. Anh không làm tốt với những người quá gần mình và cảm giác ánh sáng của cô ấy thở ra sau lưng khiến anh ấy càng cảnh giác hơn trước sự hiện diện quá gần của cô gái. Nếu Jasper không thể kiểm soát một số cảm xúc của con người và không thể sử dụng khả năng của mình, thì sẽ không có gì để nói về khả năng kiểm soát cơn khát máu của anh.

Anh sẽ mất kiểm soát.

Bây giờ, Alice đang cố gắng buộc anh mất kiểm soát bằng cách bắt cô gái, Rory ngồi phía sau anh và cố gắng để anh ta nói chuyện với cô ấy. Không thể nào. Ngồi trước mặt cô ấy đã đủ khó rồi, nói chuyện với cô ấy có khả năng sẽ bị tắm máu.

Khi anh ta không gợi ý cho cô, Alice đảo mắt. Luôn luôn là vậy. Cô phải tự mình làm mọi thứ.

"Nhân tiện, đó là Jasper," Alice thì thầm với Rory, đưa tay về phía cô gái tóc vàng như tượng.

Jasper . Thì ra, đó là tên của anh ấy.

Rory đợi anh chào đón cô với điều mà cô cho rằng đó là sự hiếu khách ngọt ngào của Fork. Nhưng thay vào đó, anh vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào bảng đen.

Cô cố gắng xua đuổi sự lạnh lùng đáng ngạc nhiên của Jasper. Cô không muốn anh bị buộc phải nói chuyện với cô, tổn thương như việc anh phủi tay vậy. Tuy nhiên, ánh mắt của Alice nheo lại khó chịu trước sự thô lỗ của anh ấy.

"Có vẻ như anh ấy đã để nguyên sự lịch sự của mình ở nhà. Hãy đợi cho đến khi em nói với Esme."

Jasper càng cứng người hơn nếu có thể. Alice nhìn anh chằm chằm. Anh thực tế có thể nghe thấy bài giảng không bao giờ kết thúc mà cô sẽ giảng cho anh khi có cơ hội. Jasper hỏi với âm lượng quá nhỏ so với tai người.

Alice chưa bao giờ ép buộc anh ta trở thành bạn với bạn cùng lớp của họ trước đây, thật khó khăn cho anh ta khi phải ở gần những con người mà anh ta coi như túi máu  trong nhiều thập kỷ. Và chỉ mới ba năm kể từ khi anh vô tình trượt chân ở thị trấn cuối cùng mà họ sinh sống.

Cô gái đã vượt quá sức hấp dẫn trong mọi cách cư xử của từ này. Con quái vật bên trong anh đã vạch ra một kế hoạch - tất cả những gì cần làm là một nụ cười quyến rũ, một gợi ý cho một nơi nào đó riêng tư, và cơn khát cháy bỏng đó sẽ được dập tắt. Anh buộc con quái vật khát máu trở lại vực thẳm bằng cách tập trung quá mức vào những dòng màu xanh nhạt trên tờ giấy ghi chép của mình, bình tĩnh lại trước khi Edward phải can thiệp. Anh trai của anh rất có thể đã nghe thấy.

Bây giờ tôi đều ổn, tôi sẽ không làm hại cô ấy ... không thể nói như vậy với người anh thân yêu của chúng ta. Jasper tự hào về khả năng kiểm soát của mình — đối với cảm xúc, sự khát máu của mình, bản thân. Cô làm anh rất khó chịu. Anh ấy không thích nó.

Rory nhướng mày trước những gợi ý về mối quan hệ giữa Jasper và Alice.Rory cho rằng họ chắc chắn đã thân thiết nếu Alice biết mẹ anh đủ rõ để đe dọa anh. Vấn đề là phải phân biệt xem liệu sự đe dọa của họ có phải là độc tôn hay không. Thất vọng vì một lý do nào đó, cô biết chắc là sau này.

Alice nhìn Jasper một cách bực tức. "Hãy nói điều gì đó với cậu ấy. Anh sẽ ổn thôi, Jazz," cô ấy thì thầm đáp lại một cách kiên quyết, tin tưởng vào kết quả này vì mọi thứ đang diễn ra đúng như kế hoạch trong tầm nhìn của cô ấy.

Với một tiếng thở dài có thể nhìn thấy được, Rory nhìn cơ lưng đã hình thành tốt của mình co lại và thả ra bên dưới áo sơ mi, Jasper chuyển chỗ ngồi đối mặt với cô một cách chậm rãi và thận trọng. Theo phản xạ, Alice đưa tay qua lối đi tới cánh tay anh một cách khích lệ.

"Họ là một cặp tình nhân" Rory kết luận, cay đắng quan sát sự gần gũi của họ. Cô ấy cố gắng hạ gục con quái vật mắt xanh xấu xí đã làm cho nó vào sâu trong cô ấy trong khi cô ấy nở một nụ cười với cặp đôi, nhầm tưởng sự khích lệ là một cách thể hiện tình cảm chứ không phải ủng hộ. Cô không rõ tại sao mình lại có phản ứng cực đoan như vậy với người đàn ông này, sự hấp dẫn ngay lập tức này xuất hiện chỉ từ một cái nhìn, khi rõ ràng anh ta không muốn làm gì với cô.

Chàng trai tóc vàng kín đáo từ từ quay lại đối mặt với cô và cô lại bị ấn tượng bởi sự hoàn mỹ đến ngỡ ngàng của anh ta. Anh ấy không thể là con người. Nhưng anh ấy đã. Có lẽ anh ấy không sở hữu bất kỳ khuyết điểm hình thể nào, nhưng một số người đã che giấu chúng tốt hơn hầu hết. Nó chỉ khiến cô ấy càng thêm nghi ngờ và thích thú. Chết tiệt.

Như thể không nhận thấy cuộc đấu tranh nội tâm của cô để lấy lại bình thường, Jasper cúi đầu nhẹ về phía cô. "Tôi xin chân thành xin lỗi. Tôi chưa bao giờ là người giỏi nhất trong việc giới thiệu. Tôi là Jasper Hale. Rất vui được gặp cô, cô Aden."

Anh chỉ có ý định giới thiệu bản thân để xoa dịu sự thích thú của em gái và quay lại bài giảng của giáo viên để đánh lạc hướng bản thân khỏi cơn khát.

Sau đó, cô gái mỉm cười với anh ta và Jasper đã thực sự làm được.

Rory cố gắng để trông không bị ảnh hưởng bởi ngoại hình của anh mặc dù hiện tại cô không thể thở đúng cách. Anh nói dăm ba câu với cô mà cô đã lỡ nhịp. Cô ấy đã cố gắng dập tắt chúng mặc dù Jasper có lẽ là bạn trai của Alice bởi vẻ bề ngoài và mọi thứ và Rory chắc chắn không phải là kẻ phá hoại tình cảm của người khác.

Trái tim cô lỡ nhịp. Cô đã không bỏ lỡ sự ngân nga du dưỡng, không thể phủ nhận với giọng nói sâu lắng, êm dịu của anh mà có lẽ cô có thể nghe mãi mãi. Anh làm cô nhớ đến Texas và sự quyến rũ của miền nam. Một khóe môi hồng của anh hơi nhếch lên khi đôi mắt mã não của anh chạm vào mắt cô. Không, Rory, mày rất tệ hại. Anh ấy là một cặp với Alice.

"Đó là, uh, tốt. Ừ, và tôi là Aurora Aden, không phải cô Aden. Ý tôi là Rory. Hãy gọi tôi là Rory. Rất vui được gặp anh, Jasper," Rory lắp bắp khi tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cô cũng không thể kìm được cơn nóng đỏ bừng bừng trên má mình. Điều này không giống như cô ấy. Cô cảm thấy như mình đang trải qua một trải nghiệm ngoài cơ thể.

"Tương tự như vậy," anh đáp lại câu nói của cô, nhìn sâu vào mắt cô. "Chào mừng đến với Forks."

"Anh cũng vậy. Ý tôi là, cảm ơn."

Rory không thể thấy rõ hơn tình trạng hoảng loạn của mình, nhưng cô không biết Jasper đang cũng rất bối rối giống cô.

Jasper không biết phải làm gì. Anh  thường dựa vào khả năng thấu cảm của mình để hướng dẫn anh ta qua các cuộc trò chuyện, đặc biệt là với con người để đảm bảo rằng họ không quá khó chịu trước khí chất đáng sợ của anh ta. Và Rory, chỉ cần âm thanh của giọng nói của cô ấy, mùi hương vani-mật ong, đôi mắt của cô ấy, đã khiến cô ấy choáng ngợp.

Jasper nhanh chóng liếc nhìn Alice, người đang quá thích thú với diễn biến này, cô ấy có lẽ đã thấy trước điều này xảy ra và muốn anh ta tự giải quyết nó. Ồ, có lẽ đây là một bài kiểm tra đối với anh ta. Một bài kiểm tra khó, đầy cám dỗ và rất đẹp. Jasper nhìn lại cô gái — Rory.

Rory lại nhìn vào mắt anh. Có gì đó khác.

Khi cô lần đầu tiên bước vào lớp, mắt anh là một màu vàng không thể nào sánh được như của Alice. Cô đã nghĩ rằng có việc đeo lens màu vàng là một xu hướng khó hiểu của Forks, nhưng đến gần cô có thể biết anh không đeo chiếc nào. Và bây giờ chúng là một bóng tối mã não. Thật kỳ lạ.

Cô ấy tiếp tục không nói ra sự quan sát của mình vì cô ấy không muốn nghe như một điều đáng ngờ để chỉ phát hiện ra rằng đó là một tia lừa của ánh sáng hoặc rằng cô ấy chỉ đang điên khùng và tưởng tượng ra những thứ.

"Bạn nên ngồi với bọn mình vào bữa trưa, Rory," Alice tình cờ mời cô ấy, cằm cô ấy đặt trên lòng bàn tay với vẻ hài hước đang hiện lên trong mắt cô ấy.

Jasper hướng đôi mắt đen của mình về phía Alice một cách giận dữ và cô ấy trừng mắt đáp trả.

Được rồi, có lẽ Rory đã hiểu lầm.

Cô nghĩ vẻ ngoài cứng rắn, lạnh lùng của anh đã dịu đi, nhưng cô đoán nó chỉ để thể hiện. Anh ta có thể nghĩ rằng cô ấy là một con khốn tồi tệ, cô ấy đã được bảo rằng cô ấy luôn thể hiện tính cách đó ở nơi công cộng. Ngay cả khi cô không làm gì anh ta, có lẽ anh ta chỉ là một thằng khốn nạn. Chưa kể cô ấy sẽ xâm nhập vào nhóm bạn của Alice và Jasper. Jasper không muốn cô ngồi gần anh lâu hơn anh phải ngồi trong lớp này. Ít nhất thì cô ấy vẫn còn những người bạn khác mà cô đã kết bạn, Alice đã mời cô ấy trước ... thêm nữa, Jasper có dáng vẻ khó chịu khi nhìn vào cô ấy. Rory từng được biết đến là người cay nghiệt và nhỏ nhen; cô đã hy vọng sẽ rút lui khỏi những người đó, nhưng nó có ích khi đối phó với những tên khốn thô lỗ.

"Chắc chắn rồi. Nếu Eric và những người khác không kéo mình theo trước." Rory nhún vai nói. "Hoặc tất cả chúng ta có thể ngồi cùng nhau."

Alice và Jasper liếc nhau. Rory có thể thề rằng miệng họ đã cử động, nhưng cô ấy chớp mắt và bỏ lỡ nó.

Có điều gì đó đã bị mất trong đôi mắt khi Alice một lần nữa dường như sững sờ. "Chúng ta sẽ xem xét," Alice nói cuối cùng.

Rory nhún vai và đưa sự chú ý trở lại vào người giáo viên, người bằng cách nào đó đã không nhận thấy cuộc trò chuyện rõ ràng của họ mặc dù phần còn lại của lớp cố gắng nghe trộm và ném những cái nhìn rời rạc về phía họ.

Rory có thể cảm nhận được cái nhìn xuyên thấu của Jasper vẫn hướng về mình nhưng cô không dám quay lại nhìn. Cô biết anh có lẽ đang chỉ trích cô. Cô ấy không phải là bất cứ thứ gì gần với vẻ đẹp hoàn hảo của họ và Rory có một suy nghĩ lạ lùng rằng những người bạn khác của họ cũng ngang hàng. Những người xinh đẹp có xu hướng gắn bó với nhau. Rory biết rõ điều đó. Đó có lẽ là lý do tại sao Eric và những người khác lại choáng váng trước sự xuất hiện của Alice trong hội trường.

Mặt tiền được xây dựng tốt của Rory đã khiến nó xuất hiện một lần nữa. Cuối cùng cô cũng nhớ ra lý do tại sao cô ghét trường trung học. 'Mọi người đều đánh giá bạn'.

Khi tiếng chuông vang lên, Rory đi theo đám đông ra ngoài hành lang đông đúc với vẻ miễn cưỡng. Không chắc Alice và cô ấy sẽ có buổi học tiếp theo cùng nhau. Theo lời của người phụ nữ ở văn phòng, không giống như lớp Tây Ban Nha, lớp toán của cô ấy sẽ chỉ toàn là học sinh lớp 12. Toàn bộ lịch trình của cô ấy thực sự là như vậy — ở trường trung học Warren, trường học của cô ấy ở San Antonio, cô ấy thích học các môn học nghiêm ngặt, đặc biệt nếu điều đó có nghĩa là cô ấy có thể tốt nghiệp càng sớm. Không có vấn đề gì nhiều khi cô ấy nổi tiếng và được nhiều người biết đến. Ở một thị trấn mới, nó thậm chí còn cảm thấy cô lập hơn. Thật tuyệt nếu biết một người bạn khác trong lớp, ngay cả khi Alice Cullen là một người rất thú vị.

"Bạn có lớp Vi Phân nâng cao tiếp theo , phải không Rory?"

Rory nhìn bên cạnh cô, nơi Alice đã xuất hiện ngay bên cạnh cô. Cô nao núng trước sự gần gũi bất ngờ, cảm kích khi Alice kín đáo cho cô một chút không gian.

"Uh, đúng vậy, mình thì có. Rõ ràng là mình không ở quá xa vì lớp của Cardoza's 133 và lớp Vi Phân chắc là 126 ..." Cô ấy liếc nhìn xuống lịch trình của mình đang nằm trên đầu cuốn sổ trong tay và về hướng lớp học. số lượng bắt đầu giảm.

Alice cười toe toét. "Chà, mình e rằng mình không thông minh lắm đối với lớp Vi phân II, nhưng Jasper ở đây thì đúng là như vậy," cô ấy gọi, trông quỷ quyệt như Mèo Cheshire khi anh chàng tóc vàng cực kỳ cao lớn sững sờ trong bước đi của anh ta, bị kéo vào một cách dứt khoát. hướng ngược lại với lớp toán dường như được chia sẻ bởi họ.

Rory nheo mắt nhìn chàng trai đang im lặng miễn cưỡng bước đến bên cô với vẻ mặt dữ tợn trên khuôn mặt đẹp trai đầy đau khổ của anh ta.

"Chà, mình đi học lớp nghệ thuật!" Alice vẫy tay với một nụ cười tinh nghịch. "Hẹn gặp lại, Rory." Cô ấy bắt đầu bỏ qua.

"Ừ. Đúng vậy."

Jasper và Rory bị bỏ lại trong im lặng khó xử. Anh ngây người nhìn cô và sau đó nhanh chóng tiếp tục đi xuống hành lang, dẫn đường đến lớp Vi Phân của họ.

Rory cố gắng không nghĩ đến khoảng cách nhỏ bé giữa họ hay  cao của anh ta lấp ló trên cô.

Điều buồn cười là Jasper cũng đã nghĩ đến điều đó.


P/s: Để tôi cẩn thận đọc lại từng chương một đã vì phải sửa lỗi chính tả . Ôi mẹ ơi truyện này mỗi chương bèo lắm cũng 5k chữ :(((((((((

Đỏ Thẩm  ° 𝘑𝘈𝘚𝘗𝘌𝘙 𝘏𝘈𝘓𝘌 ✓Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ