P1 - Chap 6

219 57 0
                                    

Vừa tới nơi, tôi liền sà chân vào tiệm vải rồi bước ra với cuộn len trong tay giấu gọn vào trong túi áo. Để tôi nói cho mà nghe, chớ khinh thường Park Sunghoon này nhé, mặc dù là con trai nhưng tôi cực kì khéo léo trong việc may vá đó. Về đến nhà, bắt tay ngay vào việc đan len. Tôi muốn đan một chiếc khăn thật dày, thật ấm để tặng cho anh. Ngày cuối cùng mùa hè của năm 15 tuổi, tôi đưa cho Jongseong một chiếc khăn, nét mặt âu lo không giấu khỏi.

"Anh nhớ là phải đeo chiếc khăn này thường xuyên đó, đừng bao giờ để mình bị lạnh. Phải giữ gìn sức khỏe thật tốt. Mùa hè, năm sau em sẽ quay lại."

Nói xong tôi đưa mắt lên nhìn anh, hình như là anh đang xúc động.

"Jongseong, anh đang ... khóc sao?"

Tôi nhướng người lên cho cao bằng anh, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Anh chợt cầm que củi khô gõ nhẹ vào đầu tôi: "*sụt sịt* Đâu có, anh đâu phải dạng mít ướt đó? Chỉ là bụi bay vào mắt thôi. Anh sẽ giữ gìn sức khỏe thật tốt mà, nhất định. *sụt sịt*"

----------------------------------------

Mùa xuân năm ấy ...

Sải từng bước chân đi trên con đường từ trường về nhà. Đôi mắt khẽ nhìn lên bầu trời xanh thẵm. Cảm giác này là sao? Bồn chồn, lo lắng và nao nức. Tất cả là dành cho anh. Càng ngày nó càng mãnh liệt hơn. Anh có khỏe không? Có nhớ đến tôi không nhỉ? Mọi nơi mọi lúc tôi đều nghĩ đến anh.

"Sunghoon! Sunghoon!"

Là đàn anh khóa trên của tôi, Lee Heeseung.

"Vâng???"

"Em có ổn không? Dạo này nhìn em có vẻ suy tư, có chuyện gì sao?"

"Không ... Không có đâu ạ."

"Hửm???"

"Thật đấy ạ. Không có chuyện gì đâu. Anh đừng bận tâm!"

Anh nhìn sâu vào đôi mắt tôi, trong ánh mắt ngập tràn nỗi ngượng ngùng.

Khẽ nhíu mày, tiến lại gần anh hỏi: "Có chuyện thì anh cứ kể cho em nghe đi."

Không biết phải ảo giác hay không nhưng hình như tôi thấy anh ấy ... khẽ giật mình, đôi mắt nhắm lại nhìn tôi lấm lét: "Anh ... Anh lùi ra xa chút đi! Nóng quá ... "

"Nóng đâu? Giờ trời đang rất lạnh mà?"

Tôi ngạc nhiên, trong lòng không khỏi hoài nghi. Rốt cuộc là Heeseung đang có chuyện gì khó nói đến vậy? Mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương của anh. Heeseung lắp bắp, mãi mới liếc về phía sau tôi mà cất tiếng.

"Hôm nay, ... hoa mộc dương đẹp nhỉ?"

Theo phản xạ quay đầu về phía sau mình, thấy những bông hoa mộc dương trắng muốt khẽ đung đưa theo gió.

"Làm em tưởng có chuyện gì?" - Quay đầu về phía sau một lần nữa, thầm xuýt xoa trước vẻ đẹp của loài hoa thơm dịu kì này - "Đẹp thật đấy! Đến mùa xuân có lẽ sẽ còn đẹp hơn nữa."

Quay đầu lại thì thấy Heeseung đang nhìn về phía mình. Bị tôi phát hiện, anh vội đưa mắt đi chỗ khác, nét mặt còn vươn chút thẹn thùng. Tôi lại tiếp tục sải biết, đầu óc suy nghĩ mông lung. Trong rừng chắc chắn bây giờ rất lạnh. Không biết Jongseong có lạnh không? Có khỏe không? Có dùng khăn mình tặng không? Hàng chục câu hỏi "không biết" cứ quấn chặt lấy tâm trí của tôi kéo két vào nhau rồi trở nên rối mù.

[JAYHOON] LẠC VÀO KHU RỪNG ĐOM ĐÓMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ