Dịch gần sáu ngàn chữ, cũng tương đương với nội dung của hai chương, từ từ xem đi :>
Lý Ninh Ngọc đắm chìm trong suy nghĩ của mình thật lâu đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, mà điện thoại này, khiến cô thập phần ngoài ý muốn.
Dĩ nhiên là Cố Hiểu Mộng chủ động liên lạc với cô.
Nhìn cái tên đang nhảy lên trên màn hình di động, Lý Ninh Ngọc người ngẩn một hồi, dường như có chút không thể tin được. Mãi cho đến khi cô nhận ra điện thoại đã đổ chuông một lúc lâu, cô mới vội vàng đưa tay lên.
Giờ phút này cảm xúc có chút không rõ là cảm giác gì.
Sau khi nhận được, điện thoại bên kia đầu tiên là trầm mặc vài giây, tiếp theo dường như có chút ấp úng, sau đó mới chậm rãi mở miệng, "Chị... hai ngày nữa chị rảnh không? "
Lý Ninh Ngọc sửa sang lại suy nghĩ một chút, vứt bỏ tạp niệm vừa rồi, tận lực có vẻ bình tĩnh ôn hòa một chút, nàng đơn giản trả lời, "Rảnh rỗi. "
Ngữ khí Cố Hiểu Mộng có vẻ đặc biệt tốt, cùng lúc trước hai người cãi nhau khi đó rất khác nhau.
"Sinh nhật ông nội sắp tới rồi."
"Lão nhân gia có nhắc tới với ta."
"Ngày mốt kia tôi đi qua đón chị."
"Được."
Hai ngày sau.
Bên trong chiếc xe thương mại màu đen của Cố gia.
Cố Hiểu Mộng tựa vào ghế ngồi rộng rãi thoải mái ở hàng ghế sau, cô vốn tưởng rằng tới sớm phải chờ một chút. Lại không nghĩ tới thời gian không tới một phút, Lý Ninh Ngọc liền ngồi vào, lúc Cố Hiểu Mộng nhìn thấy người thoáng sửng sốt một chút.
Xe chậm rãi rời đi, cũng chỉ lúc Lý Ninh Ngọc vừa lên xe hai người đơn giản khách khí vài câu, sau đó liền không có bất kỳ đối thoại nào. Cố Hiểu Mộng chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Lý Ninh Ngọc ngồi ở bên kia cũng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ bên kia.
Trợ lý ghế lái phụ Anda thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hai người phía sau từ gương chiếu hậu trong xe vài lần, cô luôn cảm thấy sau khi hai người này lên xe, bầu không khí trong xe bắt đầu vô cùng quỷ dị yên tĩnh. An tĩnh đến nửa đời người nàng cũng không dám hé răng một chút, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám nặng một chút. Nhìn thời gian, chiếc xe này đã lái gần một giờ, làm thế nào hai người vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh này thực sự có vẻ đẹp như vậy?? Không phải là hai vị tổng giám đốc kéo dài một thángi chiến tranh lạnh còn chưa chấm dứt, hai người xứng đôi như vậy sao lại chiến tranh lạnh lâu như vậy chứ. Nghĩ đi nghĩ lại, Anda là đầy bụng nghi hoặc. Phải biết rằng, trước kia hai vị chủ tử này cho dù là nói ít nhất thời điểm cũng sẽ thỉnh thoảng nói vài câu.
Cố Hiểu Mộng ngáp một cái, cô cảm thấy rất buồn ngủ, buồn ngủ đến chết. Đêm hôm trước không ngủ ngon, đêm qua, cũng không ngủ ngon. Phải làm cái gì bây giờ, thật sự ngủ được. Vừa nghĩ đến đợi lát nữa đến chỗ ông nội lại muốn cùng người nào đó giả bộ ân ái, nàng cảm liền thấy thật không được tự nhiên. Nhưng nàng thế nào cũng không ấp ủ được trạng thái giả bộ ân ái kia, phải làm sao bây giờ mới tốt. Nhưng không thể để cho gia đình nhìn thấu mới tốt, không muốn để cho gia đình thương tâm khổ sở, đây chính là sinh nhật bảy mươi tuổi của gia gia. Cô bắt đầu ấp ủ từ ngày hôm trước, ấp ủ trong hai ngày, vẫn không thể tìm thấy trạng thái đó, vì vậy, mất ngủ hai đêm. Hôm nay lại xuất phát từ sáng sớm, làm sao có thể để cho nàng không buồn ngủ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[NGỌC MỘNG HIỆN ĐẠI] CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU
Любовные романы【Cố Hiểu Mộng bị ép cưới người mình không thích, ừm, sau đó... Sau đó...】 Lý tổng X Cố tổng Tác giả Ung Khanh Triết Chưa xin phép Dịch theo sở thích nếu có chỗ khó hiểu thì mn tự hiểu :> em không giải thích vì chỗ đó em cũng không biết dịch sao...