Khi sắp tới trường học, tài xế chợt phanh gấp trước một trạm gác có rất nhiều cảnh sát giao thông.
Trong đám cảnh sát bỗng có một cảnh sát có nhiều sao trên vai áo nhất bước ra. Ông ta chừng năm mươi tuổi, dáng người không cao, da ngăm ngăm, đôi môi dày trông có vẻ rất nhân hậu. Ông bước đến bên cửa xe, hơi ái ngại gõ cửa.
Hàn Trạc Thần xua xua tay với người lái xe đang định mở cửa, hắn tự mở cửa và xuống xe.
"Cảnh sát Vu, hôm nay rảnh rỗi mà tìm tôi cơ à! Không phải đang nghi ngờ tôi tàng trữ ma túy đấy chứ?"
Cảnh sát Vu thở dài, càng thêm áy náy: "Không định làm phiền anh, là vì có một hung thủ trốn mất, chúng tôi kiểm tra chiếu lệ thôi!"
Hàn Trạc Thần mở cửa xe để cảnh sát Vu xem. "Chỉ có con gái tôi."
"Con gái anh ư?! Lớn thế này sao?"
Hai người nói chuyện với nhau cứ như người nhà vậy. Tôi hơi ngạc nhiên, không hiểu sao hôm nay trước mặt cảnh sát, hắn lại nói tôi là con gái hắn.
"Cảnh sát Vu, nếu không có chuyện gì khác, tôi đưa con gái tôi đi học trước đây, nó bị muộn rồi."
Tôi nhìn đồng hồ, đã muộn giờ lên lớp, hôm nay chắc chắn không qua được "kiếp nạn" bị giáo viên phê bình rồi.
"Đợi chút!" Cảnh sát Vu nói. "Nếu đã có con gái rồi thì "quy chính" đi, đừng làm những thứ..."
"Cảnh sát Vu..." Hàn Trạc Thần cắt ngang lời ông ta. "Quan tòa định tội cũng cần có chứng cứ, ông đừng nói linh tinh."
"Anh làm gì, anh tự biết."
"Người khác có thể đánh giá tôi là tốt hay xấu, còn ông có tư cách gì?" Hàn Trạc Thần kéo cửa định lên xe nhưng khựng lại, quay đầu nói với cảnh sát Vu, giọng điệu không có vẻ gì là tức giận: "Tôi từng muốn làm một người tốt, nhưng ông không cho tôi cơ hội."
Từ lúc lên xe, tâm trạng Hàn Trạc Thần thật nặng nề. ở bên cạnh hắn bao năm qua, đương nhiên cũng có những lúc tôi thấy hắn tức giận. Nhưng cho dù có đánh người ta sắp chết, khuôn mặt hắn vẫn lạnh tanh. Người cảnh sát này lại có thể làm cho thái độ của hắn thay đổi đến vậy, nhất định phải là người có mối quan hệ đặc biệt với hắn. Lẽ nào người đó nắm đằng chuôi?
Suốt quãng đường hắn chỉ im lặng. Đến trước cổng trường, lúc tôi định xuống xe, hắn bỗng vươn tay kéo bàn tay tôi đang đặt lên đầu gối, nắm thật chặt, giống kiểu chiếm hữu thô bạo nhưng cũng rất giống kiểu yêu mến, dịu dàng.
"Thiên Thiên, trong mắt con, ta là người như thế nào?"
Giết người, phóng hỏa, một tên giặc không có gì là không dám làm. Tôi chỉ cầu cho ông chết không toàn thây, bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục. Trong thâm tâm tôi nghĩ như vậy nhưng miệng lại nói: "Chú cảm thấy mình làm đúng là được, sao phải để ý người khác nghĩ gì."
Hình như hắn không hài lòng với câu trả lời của tôi, khuôn mặt càng lạnh lùng, u ám. Thấy vậy, tôi liền nói chữa: "Trong mắt người khác, bất kể chú là người thế nào nhưng trong mắt con, chú là người bố tốt, nhân hậu, hiền từ."
YOU ARE READING
[REUP - FULL] Sói Và Dương Cầm
General FictionLời đầu tiên mình muốn xin lỗi đến dịch giả vì đã không xin phép mà tự tiện reup tác phẩm. Hi vọng bạn thông cảm và bỏ qua cho mình! Đây là tiểu thuyết mà mình rất thích nên mình reup để có thể đọc khi offline, mình cũng hi vọng mọi người thích Sói...