Nếu nhớ nhung là một tội lỗi thì thời gian chính là tội ác.
Đến Anh, tháng đầu tiên tôi còn có thể chịu nổi vì nỗi đau thể xác tạm thời làm tê dại đi nỗi nhớ hắn. Tháng thứ hai, thần kinh tôi căng thẳng đến mức sắp vỡ tung, ý nghĩ cực đoan lúc nào cũng lởn vởn trong đầu. Có hôm, nửa đêm tỉnh giấc, tôi bỗng nắm lấy tay Cảnh nói: "Anh mua vé máy bay cho em, em muốn về giết anh ấy rồi tự vẫn, hãy trộn tro cốt của chúng em vào nhau, em phải khiến anh ấy không bao giờ vứt bỏ được em."
Cảnh nói: "Thiên Thiên! Em ngủ thêm lúc nữa, đừng nghĩ quẩn."
Tôi hỏi anh ấy với vẻ rất nghiêm túc: "Em thử rất nhiều cách để giết anh ấy, nhưng đều không có tác dụng. Anh nghĩ giúp em xem có cách gì khác không?"
"Ngày mai anh sẽ tìm cho em một bác sĩ tâm lý."Ngày hôm sau, quả thực anh đã đưa bác sĩ tâm lý tới, là một Hoa kiều. Bác sĩ nói rằng tôi có thể tâm sự những khúc mắc không cởi bỏ được trong lòng tôi, cô ấy sẽ giữ bí mật.
Khi cô ấy đồng ý sẽ không ghi chép bất cứ điều gì, tôi đã nói chuyện với cô ấy cả buổi chiều.
Cuối cùng cô ấy nói với Cảnh kết quả chẩn đoán: "Hàn tiểu thư hoàn toàn bình thường. Cô ấy không điên, đó quả là một kỳ tích!"
Cảnh vẫn có chút lo lắng: "Nhưng bây giờ tình trạng tâm lý của cô ấy hơi có chút vấn đề."
Bác sĩ thở dài, lắc đầu nói tiếp: "Trên cương vị bác sĩ tâm lý, tôi cho rằng anh nên trông coi cô ấy cho tốt, cô ấy có chút xu hướng bạo lực. Còn với tư cách cá nhân, tôi cho rằng cô ấy nên quay về giết người đàn ông đó rồi tự vẫn."
Tôi nghĩ rằng mình sẽ không chịu nổi một ngày, không ngờ tôi đã sống ở Anh hai năm.
Tôi ngồi một mình trong góc của nhà hàng hải sản, thành thục bóc vỏ tôm, đặt miếng thịt tôm nguyên vẹn vào chiếc đĩa phía đối diện. Người phục vụ lại đem đến một đĩa tôm, lấy chiếc đĩa trống đặt bên cạnh.
"Cần giúp không?" Một giọng nói lịch sự vọng đến, đó lại là tiếng Trung Quốc.
Tôi lắc đầu, tiếp tục bóc con tôm trong tay. Tôi lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông lạ mặc chiếc áo sơ mi xám nhạt ngồi đối diện, dáng vẻ rất tự tin khiến người khác cảm thấy anh ta làm gì cũng hợp tình hợp lý."Xin lỗi!" Tôi nghiêm túc nói. "Chỗ đó có người ngồi rồi, anh ấy đi vệ sinh, sẽ quay trở lại nhanh thôi!"
"Đi ba tiếng đồng hồ ư?" Anh ta nhìn tôi, ánh mắt sắc nhọn như nhìn thấu được ý nghĩ của người khác. "Người ấy không đến đâu, nếu đến thì đã sớm đến rồi!"
Tôi cắn môi, nói với vẻ cương quyết: "Anh ấy sẽ đến!"
Anh ta thở nhẹ nói: "Tay em chảy máu rồi!"
"Đó là tương ớt."
Trong đôi mắt lạnh lùng của anh ta bỗng có biểu hiện khác thường. Anh ta nhìn chiếc đĩa đựng đầy tôm đã bóc cùng một ly rượu vang đỏ, nhìn ngón tay tôi dính đầy dầu ăn cùng vết thương rớm máu, định nói gì đó rồi lại thôi.
Tôi không quan tâm tới anh ta, chăm chú bóc tôm. Nước muối và tương ớt ngấm vào vết thương, xuyên thấu qua tay tôi, tạm thời làm dịu nỗi đau trong lòng. Dùng sự chờ đợi để lừa dối lòng mình, tôi mới có thể kìm nén nỗi nhớ, có sức để hít thở. Cho dù trong mắt người khác, tôi đang tự hại mình.
YOU ARE READING
[REUP - FULL] Sói Và Dương Cầm
Ficção GeralLời đầu tiên mình muốn xin lỗi đến dịch giả vì đã không xin phép mà tự tiện reup tác phẩm. Hi vọng bạn thông cảm và bỏ qua cho mình! Đây là tiểu thuyết mà mình rất thích nên mình reup để có thể đọc khi offline, mình cũng hi vọng mọi người thích Sói...