Chương 39: Đôi lời độc giả 1

15 1 0
                                    

Người viết: Sandy

Tình yêu và thù hận, bên nào nặng hơn? Thật không dễ để tìm ra câu trả lời. Con người ta luôn cảm thấy khó khăn nhất là đưa ra lựa chọn. Và khó khăn hơn cả là lựa chọn giữa tình yêu khắc cốt ghi tâm hay mối hận sâu tận xương tủy. Cuộc đời bất công đã đặt sự bất hạnh ấy lên đôi vai gầy của người con gái yếu ớt kia, người mà sâu tận tấm lòng tôi luôn yêu mến và ngưỡng mộ: HÀN THIÊN VU. Tôi đến với ngôn tình như một cái duyên, gặp được Hàn Thiên Vu trong ngàn vạn người như một định mệnh. Phải nói rằng ngay từ đầu tôi đã ấn tượng với cô bé sống nội tâm nhưng luôn nung nấu ý định trả thù, yêu mến cô thiếu nữ với tâm hồn bị tổn thương, bị dày vò bởi hai trạng thái đối lập của cảm xúc: YÊU – HẬN. Để rồi tôi lại càng ngưỡng mộ cô gái kiên cường đã biết tìm đến hạnh phúc dẫu con đường ấy chông gai và trắc trở. Tôi chỉ dám đứng từ xa mà yêu mến, mà ngưỡng mộ và cổ vũ chứ chưa bao giờ dám nói "Tôi thấu hiểu cô ấy". Sự đau khổ Thiên Thiên phải chịu quá lớn, chưa ở trong hoàn cảnh ấy, ai dám bảo mình hiểu hoàn toàn? Tôi lại càng không. Có thể tôi hèn nhát, tôi ích kỷ nhưng tôi chưa từng nghĩ và chưa từng dám đặt mình vào hoàn cảnh oái ăm ấy, vì chỉ thiết nghĩ, tôi đã không thể nào thở nổi.

Năm cô 7 tuổi, anh phá nát gia đình cô. Từ cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, chỉ sau một ngày, cô mất cha, mất mẹ, mất anh trai, mất cả mái ấm. Sự hồn nhiên, vô tư vô lo của cô nhóc bảy tuổi đã thay bằng một bầu trời đen kịt, một mối thù hận dai dẳng. Cô như chú chim nhỏ mải miết bay, bay trong sự tự do và hạnh phúc rồi bất chợt gãy cánh, rơi vào vùng biển bao la đầy đau đớn, tuyệt vọng mà giãy giụa, để rồi càng giãy dụa càng đuối sức, càng rơi sâu hơn trong bể khổ ấy.

Rồi trong một lần tình cờ, cô được anh nhận nuôi. Sự mâu thuẫn trong tâm hồn từ đó lớn dần lên. Vết thương trong lòng chưa lành, nỗi hận thù chưa phai nhưng tình yêu lại nảy nở, đốt cháy tâm hồn cô gái mới lớn. Yêu-hận đan xen là một sự bế tắc, không giải quyết được. Anh còn tiếp tục sống thì cô còn đau khổ, anh mà chết cô lại càng đau đớn hơn. Ở bên cạnh anh, sống không bằng chết. Rời xa anh, cô sống còn ý nghĩa gì? Tôi nhiều lần tự hỏi vì sao, vì cái gì lại bắt người con gái ấy chịu đựng nhiều đau khổ, dằn vặt như thế? Tôi đã từng hận, đã từng oán, đã từng cầu xin, đã từng muốn bỏ dở câu chuyện thương tâm đầy nghịch lý ấy. Nhưng rồi những mâu thuẫn, những oan trái và cả một tình yêu đẹp đã dày vò tôi, níu kéo tôi, khiến tôi vì nó chẳng thể tách rời như Thiên Thiên và Trạc Thần, dẫu trái tim có rỉ máu vẫn không thể buông tay. Cái ngày cô cầm dao định giết anh, tôi đã khóc, khóc như mưa, khóc cho đoạn tình cảm bị cắt bỏ, khóc vì lòng tin bị phản bội, khóc vì người con gái tôi yêu. Phải đau đớn biết bao, dằn vặt biết mấy mới đưa ra được quyết định này nhưng lại không thể xuống tay, vì tình yêu trong cô đã quá lớn. Đã rất ray rứt khi chọn chữ yêu, đã đau khổ vì thấy có lỗi với cha mẹ nơi chín suối, định mệnh vẫn không buông tha cho cô, vẫn đặt cô vào đáy vực sâu bất hạnh. Thử hỏi người con gái yếu ớt ấy lấy dũng khí đâu để chống đỡ tất cả?

Cô buộc phải trốn chạy, lẫn tránh nơi đầy những kỉ niệm yêu ngọt ngào của mối tình đầu đầy mơ mộng cũng là nơi lấy đi của cô tất cả, để lại vết thương ngỡ không bao giờ lành. Và thế là cô gửi gắm tâm tình vào dương cầm. Không phải lần đầu tìm đến dương cầm, nhưng đến lúc này nó mới thực sự quan trọng, trở thành một phần cuộc sống của cô. Một bản "Hóa điệp" chưa bao giờ đàn trọn vẹn. Không biết bao nhiêu lần bấm dãy số đã khắc sâu vào trong trái tim nhưng chưa bao giờ đủ can đảm nhấn nút gọi. Sự day dứt, luyến tiếc, ân hận và cả nhớ nhung. Ai, ai có thấu hiểu cho chăng?

Cứ ngỡ thời gian có thể xóa nhòa tất cả, khoảng cách có thể chữa lành mọi vết thương nhưng thời gian chỉ làm sống dậy kí ức, hằn sâu những nỗi đau, khoảng cách chỉ làm vết thương thêm rỉ máu. Có thể trốn người tránh cảnh nhưng làm sao thoát khỏi cảm xúc? Hai năm. Hai năm đi qua đã giúp cô trưởng thành hơn, không còn trẻ người non dạ, ngỡ tình yêu nếu không có kết cục mĩ mãn thì nhất định sẽ bi tráng "hóa điệp" sống chết không rời.

"Ước định rồi, kiếp sau chàng cùng thiếp càng thêm huyền thoại.

Tại hơi thở cuối cùng.

Bật ra một câu khi ấy thiếp chưa nói, yêu chàng.

Chợt thấy khắp người nhẹ nhàng như bay".

Hai năm, cho dù từng có những hồi ức bi thương, nhung nhớ vẫn tiếp diễn. Hai năm chia cắt không hề khiến tình yêu giảm bớt tẹo nào mà chỉ khiến cho nhung nhớ ăn sâu vào xương tủy. Có chạy trốn bao xa cũng không thoát khỏi, vậy tại sao không thử nắm lấy hạnh phúc, nắm lấy yêu thương. Cô trở về, trở về với tình yêu, với đoạn tình cảm không thể buông bỏ, với người đàn ông cô dành trọn cả trái tim. Có bao nhiêu chuyện tình trên thế gian này, nhưng hạnh phúc nhất vẫn là được nắm tay người mình yêu đến cuối con đường.

"Có những thứ chẳng thể nào lựa chọn, mất đi mới biết quý giá đến nhường nào. Có những thứ chẳng thể buông tay cho dù trái tim cả hai bên có ứa máu. Vậy thôi cứ như người ta nói, đời người có tí mấy đâu, yêu và cứ yêu hết mình".

Một kết thúc viên mãn cho một chuyện tình đẹp, nhẹ nhàng xếp lại trang sách, tôi bất giác nhoẻn miệng cười. Tình yêu ấy rực rỡ, sâu sắc như cành hoa bỉ ngạn – một tình yêu vĩnh hằng.

Thượng Đế đã ban cho con người sự sống. Còn Nguyệt Lão lại dùng sợi tơ hồng kết nối những trái tim, cho loài người biết thế nào là "yêu". Tôi không biết nên cảm ơn Diệp Lạc Vô Tâm đã cho tôi lần đầu tiên cảm nhận được sự đau đớn cũng như ngọt ngào trong tình yêu, lần đầu tiên được chứng kiến một mối tình đầy nước mắt, bi thương, cảm nhận sự đấu tranh nội tâm giữa YÊU và HẬN hay oán hận Vô Tâm tại sao lại khiến cho Trạc Thần và Thiên Thiên đau khổ như thế. Trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí. Muốn nắm tay nhau đi đến cuối con đường tình yêu, cả Trạc Thần và Thiên Thiên đều phải cùng trả giá bằng gia đình, sự nghiệp, ước mơ... Nhưng tất cả đều rất đáng giá. Nếu tôi là Diệp Lạc Vô Tâm, tôi cũng sẽ viết như thế. Vì tôi biết,có trải qua thử thách chúng ta mới biết quý trọng những gì đang có. Tình yêu là thứ thuốc thần kì có thể hóa giải mọi hận thù.

[REUP - FULL] Sói Và Dương CầmWhere stories live. Discover now