Buổi tiệc chúc mừng tối hôm ấy của đội đua Ferrari diễn ra hết sức vui vẻ. Patrick uống nhiều hơn hẳn mọi khi. Dù Daniel đứng bên cạnh đã phải mấy lần đỡ rượu cho cậu, nhưng có lẽ do quá hưng phấn, kết quả cậu vẫn say mèm.
Daniel dìu cậu về khách sạn. Trong căn phòng President Suite nhìn ra biển, anh đặt cậu xuống giường. Vừa định xoay người ra ngoài, cánh tay anh đã bị cậu nắm chặt lấy. Patrick mượn đà ngồi dậy.
Đôi mắt mơ màng hơi đỏ lên vì men rượu của cậu nhìn thẳng vào mắt anh, khiến Daniel cảm thấy tất cả giác quan trên người mình đều bị kích hoạt, toàn thân anh cũng bất giác nóng lên.
Cậu chỉ về phía chiếc cup vô địch F1 thế giới được đặt ngay ngắn trên tủ gỗ bên kia, rồi lại chỉ về phía anh, mấp máy môi nói.
"Đêm nay cả hai chiếc cúp của em đều phải ở đây."
Daniel cũng không biết cậu đã tỉnh hay vẫn còn say nữa. Giọng điệu của cậu hệt như của một kẻ say, vậy mà lời nói ra ý tứ lại rõ ràng đến thế. Anh không nhịn được ý nghĩ muốn trêu chọc cậu. Anh hỏi ngược lại.
"Chỉ đêm nay thôi à?"
Điều Daniel không ngờ đến là, cậu lại cực kỳ nghiêm túc trả lời.
"Sau này cũng vậy."
Anh im lặng mất mấy giây mới tiếp tục hỏi.
"Em có chắc không?"
Patrick ngẩng đầu nhìn anh. Dưới ánh đèn mờ ảo của khách sạn, đôi mắt long lanh của cậu phản chiếu rõ nét hình bóng anh. Cậu đáp.
"Chắc chắn. Chắc chắn như khi em quyết định đổi sang 1 pit ở chặng đua cuối vậy."
Cảnh đêm Monte Carlo bên ngoài khung cửa kính khách sạn mới tuyệt vời làm sao. Bờ biển Địa Trung Hải ôm lấy bãi cát. Từng đợt sóng xô vào bờ, tựa như những đợt sóng đang trào dâng trong cơ thể Patrick lúc này vậy, không cách nào ngăn lại được.
Daniel bật cười vì câu trả lời của cậu.
Em đáng yêu đến thế thì tôi phải làm sao?
Căn phòng rộng lớn lại chìm vào một khoảng im lặng. Chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người họ. Một lúc lâu, Patrick bắt đầu cất tiếng gọi.
"Daniel. Daniel."
"Đừng gọi nữa. Tôi không chịu nổi đâu."
Anh đặt hai ngón tay lên môi cậu để chặn miệng cậu lại. Nhiệt độ trên tay anh thật nóng, dường như thiêu đốt cả da môi mỏng manh của cậu, thiêu đốt cả trái tim cậu nữa. Patrick kéo tay anh ra, hỏi lại.
"Vì sao?"
Suy nghĩ vài giây, Daniel mới đưa ra đáp án.
"Tôi phát hiện ra giọng nói của em rất nguy hiểm..."
Patrick dường như nín thở chờ nghe nốt nửa câu còn lại của anh.
"... Ngay cả khi chửi thề cũng ngọt ngào như vậy."
Cậu nhíu mày nhìn anh khó hiểu.
"Anh nghe thấy em chửi lúc nào?"
Daniel thoáng bối rối, cậu có thể dễ dàng nhận ra điều đó qua cử chỉ gãi gãi mũi của anh. Dù chỉ mới quen nhau chưa bao lâu, Patrick cảm giác như mình đã trở nên vô cùng thân thuộc với anh từ lúc nào rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
finish line | Kepat / Song Vũ Điện Đài
Fanfictiondon't wait for me at the pit-stop. please be my finish line. *pit-stop: điểm dừng kỹ thuật finish line: vạch đích ------------------- Câu chuyện được viết hoàn toàn dựa trên trí tưởng tượng và vốn kiến thức ít ỏi góp nhặt trên mạng của tác giả. Xin...