Chương 66. Phần Sót Lại Của Linh Hồn (3)

650 66 0
                                    

[Cậu đang công khai lừa gạt mọi người đó. Có quá đáng hay không?]

[Mình không nói như vậy, mọi người sẽ lại tiếp tục công kích.]

[Nhưng đó là một cô gái, nói như vậy hơi quá đáng rồi.]

- -------------------- 0 0 0 ----------------------

Lạc Trần là người hòa âm, phối khí rất nổi ở trên mạng. Có nhiều người yêu thích những bản phối âm của hắn, Tiểu Vưu Ngư là một trong những người hâm mộ, đã dùng blog tạo ra một fanclub nhỏ, mỗi ngày đều online bình luận, mỗi ngày đều nghe nhạc của Lạc Trần. Quan trọng nhất là bọn họ ở cùng thành phố, Tiểu Vưu Ngư là một cô gái rất khả ái, không biết Lạc Trần đã có bạn gái, nên ra sức quyến rũ. Lạc Trần cũng che giấu chuyện này, cũng không có thái độ rõ ràng, từng mở miệng nói yêu thích Tiểu Vưu Ngư, nhưng không tiến thêm bước nào.

Chuyện lén lúc quen người con gái khác, đã bị bạn gái Lạc Trần phát hiện. Lạc Trần lập tức lên blog viết một bài văn giải thích, toàn bộ từ ngữ đều công kích thẳng vào Tiểu Vưu Ngư. Hắn chỉ là thấy Tiểu Vưu Ngư đáng yêu, chán cơm thèm phở một chút thôi. Hắn xây dựng hình ảnh của Tiểu Vưu Ngư thành một kẻ thứ ba, mặt dày không biết xấu hổ. Còn bản thân mình thì rất oan uổng, đang sống rất vui vẻ với bạn gái. Mọi người nhìn thấy Tiểu Vưu Ngư liền phỉ báng, chửi rủa, nàng cũng không thể cãi lại được.

Xã hội trên mạng toàn những kẻ ăn no không có chuyện làm, nhìn thấy người khác chửi nhau, cũng hùa theo để chửi. Nhưng kẻ cầm đầu gây chuyện lại không thể biết được là ai, không biết ai thật lòng ai giả dối. Những người có ý chí kiên định sẽ tránh một bên, mà từ trên trời rơi xuống có rất nhiều kẻ đầu người óc heo hùa theo tung hô những thứ đang nổi trên mạng. Vừa nghe được có người quyến rũ thần tượng của mình, liền bơi móc, nói xấu, nguyền rủa.

Từ Kiệt là bạn thân của Lạc Thần, hắn biết người sai là bạn mình. Là bạn tốt của nhau, Từ Kiệt muốn nhắc nhở bạn của mình một chút. Liền gọi video call chuẩn bị cùng Lạc Trần nghiêm túc nói chuyện. Thế nhưng Lạc Trần vẫn giữ thái độ như trước, sự việc đã phát triển đến mức độ này, hắn không ngu dại gì lại đi phá hủy hình tượng của mình.


"Chuyện đã thành ra như vậy, cậu đừng nói thêm nữa. Để mình và Tiểu Thi vui vẻ sống cùng nhau được không?"

"Người ta là con gái, bị cậu nói thành một kẻ thứ ba, da mặt dày. Sau này, cô ấy phải làm sao? Mình nói cậu...."

Từ Kiệt đang nói liền ngưng, kinh ngạc, hoảng sợ nhìn chằm chằm phía sau lưng Lạc Trần trên video call. Lạc Trần không biết chuyện gì.

"Cậu làm sao vậy? Sao không nói tiếp đi."

"Cậu...có..có một người đang đứng sau lưng cậu."

"Trong phòng mình làm gì có người?"

Lạc Trần quay đầu lại nhìn thử, trong phòng vẫn chỉ có một mình hắn. Lạc Trần nhíu mày, ba mẹ cũng không bất thình lình đi vào lúc này. Nếu có người mở cửa, chí ít sẽ phát ra âm thanh, Lạc Trần tưởng Từ Kiệt đang hù dọa mình.

Từ Kiệt vẫn giữ khuôn mặt sợ hãi, trừng trừng nhìn sau lưng Lạc Trần. Hắn run rẩy duỗi ngón tay chỉ vào màn hình: "Nó đang đi đến chỗ cậu! Cậu mau chạy đi! Là quỷ!"

Lạc Trần thấy vẻ mặt của Từ Kiệt cũng thấy hơi sợ, nhưng quay đầu lại không thấy thứ gì, trong phòng vẫn chỉ có một mình hắn. Nhưng nghe Từ Kiệt nói như thế, trong lòng Lạc Trần có chút khẩn trương, cảm thấy lạnh buốt sống lưng, da đầu tê rần.

"Này, cậu đừng có hù dọa mình. Nói chuyện nghiêm túc đi." - Lạc Trần tức giận, lớn già đầu đùa kiểu này, vui sao?

"Thật...thật đó, nó đang tiến gần lại chỗ cậu."

Từ Kiệt vẫn khăng khăng nói như vậy, Lạc Trần căng thẳng vội vã quay đầu nhìn thêm lần nửa. Vẫn không có ai.

"Đồ chó chết....." - Lạc Trần quay đầu trở lại màn hình máy tính, muốn chửi Từ Kiệt một trận. Liền sợ hãi nhìn chằm chằm vào màn hình, vì gọi video call nên có thể nhìn thấy phía sau lưng của mình. Sau lưng Lạc Trần có một bóng người đang đứng, tóc tai bù xù, nhìn không ra hình dạng, cái bóng đang đứng phía vai phải của Lạc Trần. Nhìn bên ngoài không thấy thứ gì cả, nhưng trên màn hình video call lại thu được hình ảnh rất rõ ràng.

Con người không thể nhìn thấy thứ đang uy hiếp mình, sẽ sản sinh tâm lý sợ hãi. Lạc Trần cũng như vậy, muốn đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, mới phát hiện không thể cử động được.

"Cậu còn chó sống hay chó chết gì nữa, mau chạy đi." - Từ Kiệt ở màn hình máy tính bên kia hét to, hắn đang trơ mắt nhìn con quỷ chậm rãi giơ tay đặt ngay cổ Lạc Trần.

"Mình..không nhúc nhích được." - Lạc Trần khóc rống lên.

[BHTT - Hoàn] Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu ThưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ