Chương 3: Ôn nhu cũng là bệnh

29 4 0
                                    

8:15 PM

Buổi ghi hình kết thúc tốt đẹp. Sau khi dọn dẹp xong hậu trường thì trời cũng đã tối muộn. Jimin nhanh chóng thu dọn đồ để trở về nhà.

Vừa ra đến cửa nhà vệ sinh, Jimin đã thấy Jungkook đang đứng nhìn mình.

" Jiminie, em cần nói chuyện với anh. Là về chuyện của chúng ta."

Anh né tránh ánh mắt của Jungkook. Đôi mắt ấy anh không dám nhìn thẳng vào. Nó như con dao xoáy sâu vào tận tâm can của Jimin.

" Xin lỗi. Tôi còn rất nhiều việc phải làm."

" Jiminie của em, dường như anh chưa đọc tin nhắn hôm qua nhỉ? Em đã nói là hôm nay chúng ta sẽ gặp nhau mà."

Người nhỏ tuổi cao hơn Jimin cả một cái đầu, không đứng đắn lên tiếng. Vì lợi thế đó nên mỗi một câu nói là mỗi một bước chân Jungkook dồn ép Jimin lùi về phía sau cho đến khi lưng anh chạm vào tường gạch lạnh lẽo.

" Em nói gì tôi nghe không hiểu. Xin hãy tránh đường cho. Người yêu tôi còn đang đợi tôi trở về nhà."

" Jiminie, anh có người yêu rồi sao?"

Jungkook cười nhạt. Đôi mắt cậu lại một lần nữa trở thành vũ khí tấn công trực diện Jimin. Cậu bắt lấy bàn tay của người lớn tuổi hơn.

" Vậy thì anh đang đeo cái gì trên ngón áp út thế hả Jiminie của em? Thằng ngu nào mà lại chấp nhận để người yêu mình đeo nhẫn định tình với người cũ hả anh?"

Jungkook như gầm lên vì giận dữ. Dù biết rõ người nhỏ tuổi hơn có tính chiếm hữu vô cùng cao nhưng chưa bao giờ Jimin thấy vẻ mặt này của Jungkook. Anh dần trở nên sợ hãi.

" Jiminie, chúng ta quay lại đi?"

Jimin như không tin vào tai mình. Gì vậy chứ. Anh là thứ đồ chơi tiêu khiển của cậu, cần thì nâng niu, không thì vứt bỏ đấy à. Dằn vặt nhau như thế chưa đủ sao. Hai năm. Hơn 700 ngày. Bây giờ cậu đến đây để nói câu quay lại sao. Đối với anh mà nói, chỉ có ba chữ. Không đời nào.

" Jeon Jungkook. Em xem anh là con rối đấy à? Hai năm. Hai năm qua em hành hạ trái tim của anh như vậy chưa đủ sao hả Jeon Jungkook. Ai? Là ai nói lời chia tay trước? Là ai bảo rằng chúng ta cãi nhau ngày càng nhiều? Là ai bảo tình cảm của chúng ta không còn như trước nữa nên quyết định buông tay? Bây giờ em quay lại đứng trước mặt anh. Em nói em còn yêu anh. Em mất trí rồi à? Em..."

Giọng Jimin như nghẹn lại rồi vỡ òa. Jimin không thể ngăn được những giọt nước mắt lăn dài trên má. Người nhỏ tuổi phủ môi mình lên môi của Jimin ngăn không cho anh nói thêm nữa. Đôi môi mềm mại và đầy đặn ấy. Đôi môi mà Jungkook mong muốn được chạm vào mỗi giây, mỗi phút ấy. Vị mặn của nước mắt chạm đến đầu lưỡi của cậu. Cánh tay to lớn đặt lên eo Jimin, tay còn lại giữ gáy anh, như muốn hút hết tất cả oxi, Jungkook nhấm nháp đôi môi của Jimin đến sưng đỏ mới chịu buông ra. Chết tiệt. Sự quyến rũ của Park Jimin khiến cậu không thể thoát ra được.

Đẩy Jungkook ra, Jimin lau đi những giọt nước còn vương nơi khóe mắt. Khuôn mặt không chút biểu cảm nói.

" Em về đi. Chuyện ngày hôm nay, anh sẽ xem như không có gì. Cũng đã muộn rồi. Anh có việc. Anh đi trước."

|| KOOKMIN || paris - tình yêu của chúng taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ