Phần 7

515 62 4
                                    

"Chụp lấy!"

Alice vội vàng dang hay tay đón lấy quả táo ma mà Clara ném cho.

Nhỏ chẳng nói chẳng rằng mà chỉ tập tung ngấu nghiến trái táo còn lại trong tay. Mặc dù táo ma chẳng phải món yêu thích của cậu nhưng nhìn cái điệu bộ như đang nhấm nháp sơn hào hải vị của Clara lại khiến Alice có cảm giác thèm ăn. Cậu cũng đưa trái táo lên môi, cắn thử.

Chua lè!

"Mami đã nói rồi! Không được lãng phí đồ ăn đâu đấy!" Ngó thấy vẻ mặt tím tái của Alice, Clara đoán ra ngay cậu đang tính làm gì.

Alice nhắm mắt nuốt phần táo vừa cắn. Dù cho bụng đang sục sôi cũng không ăn thêm miếng nào nữa. Clara thì vẫn ăn phần của mình. 

Mái tóc dài suông mượt thường ngày của nhỏ rối tung, một vài sợi phe phẩy trước mặt, lúc ăn chúng sẽ bị vướng vào miệng khiến nhỏ phải lấy tay vén sang sau tai. Nhưng được một lúc chúng lại đâu vào đấy. 

Alice đưa tay chạm vào đống tóc của nhỏ, vén chúng gọn gàng ra sau. Clara bị nhột, nhỏ hơi ngoe nguẩy đầu khiến những sợi tóc lại bung ra.

"Yên nào!" Alice lên tiếng.

Clara ngoan ngoãn không động đậy nữa.

"Lại đây!"

"Làm gì cơ?"

"Nhanh lên!"

Clara lại ngoan ngoãn xích lại gần Alice. 

Cậu khẽ chạm vào mái tóc nhỏ, lấy đám bùn khô và những mảnh lá cây bám trên tóc nhỏ xuống. Sau đó tháo cái khăn tay mà Clara cột lên miệng vết thương trên tay phải mình, nhẹ nhàng gom tóc nhỏ lại, dùng chiếc khăn cột tóc và cố định chúng.

"Xong rồi đó. Trông dáng vẻ luộm thuộm của cô ngứa mắt chết đi được!"

Clara tay trái cầm táo, tay phải sờ soạng cái đuôi sam mà Alice vừa tạo ra.

"Không ngờ cậu cũng biết cột tóc đó. Cảm ơn nha!"

Nói xong nhỏ lại tiếp tục công cuộc lấp đầy cái bụng.

"Này!" 

"Gì cơ?"

"Cô tính ngồi như vậy luôn đó hả?"

Clara cuối cùng cũng nhận ra chỗ mình ngồi có bao nhiêu gần với Alice. Nhỏ cuống quýt đứng dậy, không cẩn thận vấp phải cục đá dưới chân, cả người mất trọng tâm, ngã nhào về phía sau, rơi vào một vòng tay lạnh ngắt. Nhỏ rùng mình một cái, ngẩng mặt lên. 

Khuôn mặt đỏ rực của cậu bạn đã hiện ngay trước mặt. Đây là lần đầu tiên Clara tiếp xúc gần với Alice như vậy, da cậu ta mịn màng như da em bé, đôi mắt màu hồng sáng ngời ánh lên vẻ lúng túng ngượng ngùng và hơn hết ngũ quan thật sự vô cùng xuất chúng. 

"Thình thịch"

Không biết là tiếng tim đập của ai vừa phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.

Alice vội đẩy Clara sang một bên, quay mặt đi chỗ khác. 

Cả đêm hôm đó, hai người không nói với nhau câu nào nữa. Mỗi người chọn một góc hang nằm ngủ, chờ đợi người cứu viện.

[Mairimashita! Iruma-kun fanfic] Không được phép lãng quênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ