Do you love me? : Hữu duyên thiên lí..(3)

255 32 5
                                    

Sáng mà không sớm, nắng xuyên qua lớp rèm mong mỏng xám nhạt chiếu vào chiếc giường ga xám đen kiểu Âu của chú mèo trên giường. Vậy mà ngủ một lèo đến hơn 9 giờ sáng lận.

 Riki thích nằm dài trên chăn đệm lắm, và mở cửa sổ tắm nắng - như mèo, nhưng là một người có trách nhiệm với công việc và cuộc sống thì một năm anh chẳng có mấy lần được như vậy. Lần thứ sáu trong năm nay không ngờ lại là hôm mình vừa bận vừa ốm. Riki chép miệng, khó khăn lết ra khỏi giường bảo bối thân yêu, cọ cọ dụi dụi mấy cái rồi mới nỡ đi vào phòng tắm. Ốm thì hạn chế đụng nước, anh vệ sinh cá nhân qua loa rồi mò qua chiếc túi cam trên bàn.

Ầy! Do thói quen. Từ nhỏ đề kháng của Riki đã không tốt lắm, một phần là tác động từ lối sống từ nhỏ tới giờ, còn lại phần lớn là bẩm sinh. Mèo con trái nắng trái gió đều sợ, sợ nhất là dính nước, vừa nghịch vừa rén. Mỗi khi thời tiết thay đổi đều phải chú ý sức khỏe bản thân, mà anh không mấy khi nhớ cả. Sau này vì muốn tiếp xúc với đam mê nhảy mà anh đăng kí một khóa nhảy vào cuối tuần, một tháng 10 tiết mà anh chỉ rảnh có 4 buổi thôi. Mà nhảy nhót ý, bị thương cũng là chuyện thường. Vì vậy thuốc là thứ không thể thiếu, coi như bất li thân của Riki luôn : thuốc cảm, thuốc sốt, thuốc giảm đau, dầu xoa bóp ... đặt vỏn vẹn trong chiếc túi cam cùng với một số tài liệu và bản thiết kế đơn giản và vài món đồ tùy thân linh tinh, anh cũng không biết mình có dùng hay không, cơ mà cứ nhét vào thì mới có cảm giác an toàn, thành ra chiếc túi bé tí mà cũng nặng phết, lôi ra cơ man là đồ không khác gì túi thần kì của mèo Doraemon.

Sau khi đã uống đủ thuốc, Riki lăn vào bàn làm việc, tiếp tục chỉnh sửa bản thiết kế của mình, tiện thể suy nghĩ thêm về những ý kiến của Santa, hợp tác chính là tôi lùi một bước anh lùi một bước, chúng ta cùng tiến hai bước. Hoặc là hai người cùng không muốn lùi, vậy thì dùng bạo lực quyết định! Uhm, hôm đó cảm xúc không ổn, có hơi quá quắt với người ta. Riki vò đầu, vào chế độ load-ing , ngậm ngậm chiếc bút, ngồi khoanh chân nhắm mắt. Cứ thế 15 phút, vẫn day dứt bồn chồn, liền mạng share : '' 101 cách xoa dịu đối tượng hợp tác : vô tình gắt gỏng với người ta phải làm sao?''

Rep ( comment top 1):''  Trung thu roài á, tặng người ta giỏ bánh đi, muốn thân hơn xíu thì dẫn người ta đi chời nè, hong thì dùng bữa cùng người ta. Đảm bảo tình cảm trở nên thân thiêt dạt dào, ngày sau yêu thương thắm thiết, hợp tác suôn sẻ :'>> ''

Má trời nghe rõ hay ho, mà Riki cứ cảm thấy sai sai chỗ nào ấy, mọi chuyện thuận theo tự nhiên vậy, chứ Rikimaru về phương diện chia sẻ cuộc sống và bày tỏ tình cảm có rất nhiều thiếu sót, khó mà chủ động!!  

Mấy thế mà đã tới Rằm rồi! Riki đối với mấy ngày lễ tết, đoàn viên không thích thú cho lắm, ngoại trừ mọi người được nghỉ, phố xá đông đúc hơn bình thường thì nó cũng không còn ý nghĩa đặc biệt gì với anh.

Trung thu là lễ đoàn viên, người người quây quần bên gia đình, đón trăng, trò chuyện, ăn bánh uống trà, quanh cảnh gia đình đầm ấm hạnh phúc. Riki từ thuở thiếu nhi cùng với những em bé trong trại hồi ấy cũng rất mong ngày này, không phải vì được gặp gia đình, mà những hôm như thế trời tối được phép thức mà không cần ngủ sớm, ăn nhiều món hơn bình thường và được chơi trò chơi. 

[TTHL] Santa có một bé mèo nhỏ rất ngoanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ