Chương 2. L

551 92 10
                                    

Đôi mắt to tròn mở hết cỡ, Patrick ngoái đầu sang hai bên lại bắt gặp ánh nhìn của mọi người chằm chằm vào mình, sự ngạc nhiên chuyển dần sang sợ hãi không biết cậu đã lỡ đắc tội gì với họ.

Nhìn thằng bé ngơ ngác trông đến tội, Cao Khanh Trần ở bên cạnh tốt bụng lên tiếng nhắc nhở trong khi mắt vẫn liếc ngược xuôi hai hàng người đông đúc ngoài lớp học.

"Chú em nổi tiếng rồi. Tội lỗi lớn nhất nằm ở khuôn mặt này nè. Khuôn mặt."

"P'Nine, không được trêu em."

Người đồng hương mới quen chưa đến một tháng này ngày nào cũng trêu cậu. Patrick vẫn thầm nhủ có phải anh đã theo dõi cậu từ lâu rồi không, vì cả hai hợp nhau đến kì lạ, cả sở thích và thói quen đều có nét tương đồng với nhau nếu không muốn nói là giống y như đúc. Vậy nên ban đầu cậu thấy rất tốt, ở nơi đất khách có thể quen được anh cũng vơi được nỗi nhớ quê hương vài phần. Nhưng việc trêu cậu, không thể ngăn được điều này khiến Patrick rất sầu não.

Giáo viên bước đến cửa thì bị chặn lại, đám đông trước mặt khiến chân chẳng thể chen nổi vào phòng học. Anh trầm giọng lên tiếng, đồng thời lấy cây thước đánh lên tường 'cạch' một cái nhắc nhở, "Tới giờ học rồi mấy em, camera đằng kia ghi lại hết đấy nhé."

Lời đe dọa đó quả là có sức ảnh hưởng, chỉ chưa đầy 10 giây đã chẳng còn bóng người nào bên ngoài. Patrick thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa được lâu đã bị lôi ra làm tâm điểm khiến thằng nhóc cả buổi chỉ biết cúi đầu xuống vì ngại.

"Patrick nếu không thể bớt đẹp trai thì thầy nghĩ em nên hạn chế mặc đồ trắng lại nhé. Dành hết spotlight tiết học của thầy mất rồi, mấy bạn khác cũng chẳng muốn nghe thầy giảng bài nữa."

Bá Viễn sau khi trêu chọc cậu học trò người Thái xong thì lập tức quay trở lại trạng thái nghiêm nghị thường ngày, cả bọn mới cười đùa ban nãy cũng im bặt chẳng dám hó hé gì, chăm chú vào môn học có phần khó nuốt.

.

"Có đi qua chỗ Lưu Vũ không?"

"Đương nhiên a ~"

Cứ mỗi lần nhắc đến tên người kia là ngay lập tức vui vẻ, có bao nhiêu tâm tư liền viết hết lên mặt. Mối tình đầu của ai cũng thế, cứ ngốc nghếch mãi thôi.

"P'Nine nói xem em có nên về thay đồ không? Em sợ mặc bộ này có hơi lố."

Mày cũng biết hả em. Anh sẽ không nói nhìn chú em như chuẩn bị dắt tay nửa kia bước lên lễ đường đâu.

Quãng thời gian không ngắn cũng không dài đủ để anh biết lòng tự trọng của đứa nhỏ này rất dễ bị tổn thương, mà tổn thương thì hay dỗi anh lại không dỗ được.

Cao Khanh Trần nở một nụ cười thương mại với hai cánh môi mím chặt lại thành đường chỉ mỏng, nhẹ nhàng kéo cậu nhóc về thay một bộ đồ khác nếu không muốn bị Lưu Vũ ca của nó từ chối gặp.

Vừa hay khi đến trung tâm của Lưu Vũ cũng là lúc anh xong tiết dạy cuối cùng. Nhìn đám trẻ bịn rịn chia tay giáo viên của mình như thể cuộc chia xa chẳng bao giờ gặp lại khiến cậu bất giác mỉm cười, nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau cũng như thế.

|yhy x ly| AbracadabraNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ