《Chương 68》

73 8 0
                                    

Chương 68: Tiếp tục di chuyển(2)

*

Ba giờ sáng, đội ngũ dừng lại ở một cánh đồng bốn phía trống vắng.

Không ai bảo ai, tất cả tự dựng tạm cái gì đó che chắn rồi chui vào nghỉ ngơi, có người thậm chí chỉ đốt một đống lửa nhỏ, rồi nằm vật ra ngủ say như chết. Họ thật sự mệt thảm rồi.

Hai đứa nhóc Hoài Thương và Tuệ Mẫn phụ giúp ôm một cái túi đựng đồ đạc, chân nhỏ đi phía trước Kim Như. Còn Lam Anh đi phía sau canh chừng người phụ nữ cánh dơi, cô ta uể oải mà đi không dám nói chuyện.

Năm người dừng lại gần chỗ đất trống, Kim Như tạo một ngọn lửa nhỏ với củi mục cạnh đó, kêu hai đứa nhóc mau chóng trải vải bạt ra ngủ. Rồi cùng với Lam Anh dựng một cái lều đơn giản che cho hai nhóc. Bản thân cô vào lấy áo từ không gian ra thay tạm, cũng đưa cho Kim Như một cái áo sạch sẽ, mùi vị thối rữa và máu tanh của đám quạ thật đúng là hun chết người.

Lau sơ qua đầu tóc bết dính, hai cô bèn đi ra sưởi lửa. Người phụ nữ sợ sệt ngồi co rúm cách họ hai ba mét, Lam Anh nhấc ba lô to đùng đặt ở cạnh lều rồi tiến lại ngồi kề đống lửa. Kim Như lục túi đưa tới hơn phân nửa số tinh hạch nhặt được, toàn là hạch trắng chỉ có hai viên khác màu, cô liếc nhìn:
"Giữ lại xài đi."

Kim Như lắc đầu, nói nhỏ:
"Không, nếu không phải gặp Lam Anh, tôi chắc chắn sẽ thảm hơn bây giờ. Vả lại, trước đó tôi cũng sử dụng hết của Lam Anh mười mấy viên rồi." Kim Như ngượng ngùng, đặt mười bốn viên tinh hạch bên cạnh cô, bản thân chỉ giữ lại năm viên hạch trắng.

Lam Anh xem hai viên có màu nhạt, là xanh và vàng nhạt, cô đưa lại cho Kim Như năm viên. Dù sao, nửa tháng trước đó, cô đã hấp thụ viên hạch của Cận Thiểm Thực Giả - trong đó có một phần công lao do Kim Như hợp sức đánh chết.

Hai đứa nhỏ ngủ rất say do mệt mỏi, nằm cuộn tròn mà vẫn nắm góc áo của Kim Như, làm cô ấy phải cởi luôn cái áo đó đắp cho chúng. Bộ dạng chúng như vậy đáng thương khiến lòng người phải xót.

"Meo..."
Một tiếng mèo kêu thật nhỏ, bóng đen vọt tới nhảy ngồi bên cạnh đùi Lam Anh. Thấy vậy, Kim Như hơi tò mò nhìn sang. Lam Anh liếc nó, giải thích:
"Tên Hưng ca và vài tên bị đánh hấp hối kia, có mấy tên bị quạ tang thi mổ ăn ít da thịt. Ước chừng sáng nay chúng lại sẽ hóa xác sống."
Cho nên, cô để mèo đen ở lại kết liễu luôn, vẫn không nên để lại hậu hoạn sau này. Nghĩ tới việc này, Lam Anh thầm buồn cười, tự nói bản thân lo đi quá xa.

Nhưng Kim Như lại hiểu ra và gật đầu, đôi mắt sáng lên nhìn cô, hỏi nhỏ:
"Lam Anh, có dị năng không gian đúng không?"
Tim cô ấy đập thình thịch, chiêu thức với lực lượng vô hình khi đám quạ sà xuống thật là quá lợi hại. Dù bóng tối che khuất tầm mắt của mọi người, nhưng cô ấy là người có dị năng cấp hai nên thấy rất rõ ràng. Cộng thêm việc Lam Anh lấy đồ ra từ không khí, Kim Như mới hồi hộp mà nói. Cho đến khi Lam Anh gật đầu xác nhận câu hỏi của mình, Kim Như giật mình:
"Không gian, không gian của Phạm Băng chưa từng làm được như Lam Anh. A, không phải! Là chẳng thể nào mới đúng..."

Kim Như bối rối, nhớ đến việc gì nữa, mặt cô ấy sầm lại, bóng đêm cũng không che giấu nổi sự phẫn nộ đang tỏa ra từ Kim Như.
Điều này khiến Lam Anh bất ngờ, lại giật mình có dự cảm không lành, gấp giọng hỏi ra:
"Kim Như, em trai tôi thế nào rồi?"

[Mạt Thế] HOÀN LAM ANH Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ