05

768 82 8
                                    


  Bắc Kinh đang giao mùa.

Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ bước ra khỏi quán của Hồ Diệp Thao là lúc mưa phùn vừa ngưng, không khí hơi hơi se lạnh, cái lạnh của mùa thu chuẩn bị tới. Cái lạnh nhè nhẹ khiến Trương Gia Nguyên hơi chun mũi, lớp sơmi đen dính vào da thịt khi gió thổi qua, mái tóc không vuốt keo cũng vì gió mà " điên cuồng nhảy múa ".

Gia Nguyên là đứa trẻ không sợ lạnh, thú vui của cậu là ăn kem trời mùa đông. Một căn phòng cửa sổ mở cho gió lùa vào, một cái chăn quấn quanh người chỉ chừa đôi tay trắng cầm thìa cùng hộp Macca size bự và cái đầu. Mặc dù hậu quả là đau họng đôi khi đến mức mất tiếng nhưng đứa trẻ 18 hay 22 của bây giờ thú vui ấy vẫn không thay đổi. Dù gì cũng là Guitarist, chơi đàn bằng tay chứ không có dùng giọng. Đấy là Trương Gia Nguyên hay nói thế mỗi lần tính cách mama của người anh Phó Tư Siêu nhà cậu hiện lên.

Tự nhiên thèm kem thế nhỉ?

Thiếu gia họ Châu bắt đầu di chuyển khi thấy Trương Gia Nguyên bước từng bước, một đường được định sẵn mà đi thẳng. Hai người chẳng sánh vai cùng nhau mà người đi trước người đi sau, hình ảnh Trương Gia Nguyên phía trước vừa vặn để vào trong mắt Châu kha Vũ. Anh sẽ ở phía trước bảo vệ em.

Châu Kha Vũ nhớ đến Trương Gia Nguyên của hồi xưa. Cậu thiếu niên 17 18 ngồi chờ anh nơi sân bóng rổ của trường cao trung Hải Hoa, nhớ đến khi ấy Trương Gia Nguyên ngày ngày kè kè theo anh, nhỏ bé đứng đằng sau anh hay vui mừng cười tít cả mắt khi thấy anh giấu được quản gia và anh cả Trương Hân Nghiêu đem cho cậu được hộp kem Macca cậu thích. Trương Gia Nguyên của hồi đó khác với Trương Gia Nguyên của bây giờ nhiều lắm. Cậu đã lớn, cũng gần cao bằng anh, cũng biết bảo vệ những người ở bên cạnh. Cậu thiếu niên năm ấy giờ đây xông lên phía trước, xông lên chiến đấu với muôn vạn thử thách.

" Anh có ăn kem không? " Họ dừng lại ở một quán kem trên đường, Trương Gia Nguyên đã nhận kem cho mình xong " Tiện gửi tiền người ta luôn nhé, Châu thiếu đủ tiền bao em bữa kem này đúng không? "

Trương Gia Nguyên gọi kem hạt hạnh nhân còn Châu Kha Vũ sau khi trả tiền xong, tay cầm theo cây kem thanh long đỏ nhiệt đới. Hai người chọn bàn ở ngoài, vừa ăn kem vừa ngắm dòng người qua lại nơi thành phố Bắc Kinh sầm uất.

" Em tưởng anh trước đây không thích ăn kem? Có phải giờ mới nhận ra kem rất ngon rồi đúng không? "

" Ừm "

" hối hận không? "

Châu Kha Vũ ngước lên nhìn Trương Gia Nguyên, giấu sự ngạc nhiên vào trong đáy mắt. Bản thân có hối hận không? Có hối hận vì trước kia không nhận ra vị ngon của kem? Hay có hối hận không khi trước kia không có một lời mà cùng Lưu Chương với Ngô Vũ Hằng qua bên Mỹ?

" Em như nào? Nghe Lâm Mặc nói em vào học cùng Siêu? "

Không một câu trả lời, thay vào đó là câu hỏi.

" Năm đầu không ổn, năm sau bình thường "

" Anh xin lỗi "

Trương Gia Nguyên thấy người đối diện cúi đầu, nhíu mày. Kem trong tay đã ăn hết một nửa tan ra chuẩn bị rớt xuống bàn. Cậu nhanh tay lấy giấy ăn đỡ lấy.

Đùng cái kết hôn, chả hiểu kiểu gìNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ