Chương 500: Tấn công quận phụng ấp (8)

303 36 0
                                    


Mạnh Hồn cười lạnh nói: "Cho dù Bắc Cương, Nam Man, hay Đông Khánh, tất cả đều là người cả thôi, có thể làm ra những chuyện xấu xa dơ bẩn như thế cũng không có gì đáng ngạc nhiên."

Lý Uân nghe vậy liền im lặng, không dám tiếp lời Mạnh Hồn.

Cho dù là thời kỳ loạn mười sáu nước, dân chúng ở Trung Nguyên bẩm sinh đã có cảm giác ưu việt hơn người, khi Đại Hạ kết thúc thời kỳ loạn thế thống nhất thiên hạ, khiến cho các nước khác thần phục thì cảm giác ưu việt này liền đạt đến đỉnh cao. Dân chúng của Thiên triều Thượng quốc sao có thể đánh đồng với đám man di được?

Nếu như những lời này của Mạnh Hồn bị đám học giả hủ nho già đời nghe thấy, chắc chắn ông sẽ bị ngàn người chỉ trích, vạn người thóa mạ.

Trong mắt của dân chúng, man di là man di, là đám người hoang dã ăn lông ở lỗ, trí thông minh thấp kém, thủ đoạn tàn nhẫn. Dân chúng năm nước Trung Nguyên chính là những người nho nhã lễ độ, đầu óc mở mang, cho dù là Đông Khánh, Nam Thịnh, Trung Chiếu, Bắc Uyên hay Tây Xương, có dân chúng nước nào là không coi thường man tộc?

Nhưng Mạnh Hồn lại nói người thì giống nhau hết, những thủ đoạn máu tanh của man tộc, dân chúng Trung Nguyên cũng có thể làm ra được, chẳng qua không chịu thừa nhận mà thôi.

Những lời này thật sự là đại nghịch bất đạo, Lý Uân vô thức muốn cãi lại, nhưng cuối cùng hiện thực sờ sờ trước mặt khiến anh không nói được gì nữa.

Bao nhiêu rối rắm, ngàn vạn buồn bã đều hóa thành một tiếng thở dài.

Với IQ của Lý Uân, anh không thể hiểu được rốt cuộc là những loạn dân này tạo ra thời thế hỗn loạn, hay là thời thế hỗn loạn đã ép bọn họ trở thành loạn dân.

"Thở dài cái gì, thật xúi quẩy." Mạnh Hồn nghiêm mặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào đám Thanh Y Quân đang chuẩn bị nghỉ ngơi tại chỗ, đè thấp giọng dạy dỗ Lý Uân: "Người làm tướng kiêng kỵ nhất là thể hiện cảm xúc trên mặt, càng không được để thế cục của cuộc chiến ảnh hưởng đến tâm trạng..."

Đối với Hiệu úy đội quân tiên phong mà nói, lúc nào cũng phải giữ được cái đầu bình tĩnh và tư duy tỉnh táo, không được phạm sai lầm dù chỉ một chút.

Binh lính của quân tiên phong chiếm phân nửa số binh lính tinh nhuệ của toàn quân, nếu cục diện cuộc chiến bất lợi, không chỉ sĩ khí yếu đi khả năng chiến đấu cũng giảm mạnh.

Hiệu úy thống lĩnh quân tiên phong cho dù là bất kỳ lúc nào cũng phải làm tốt vai trò của mình, cho dù tình hình chiến sự không tốt cũng không thể dễ dàng để lộ cảm giác chán chường hoặc thở dài làm ảnh hưởng đến sĩ khí, dù cho Lý Uân không cố ý đi chăng nữa...

Lý Uân cười thật thà, để lộ vẻ ngốc nghếch đáng yêu Mạnh Hồn thường thấy, nhưng anh nhanh chóng nhận ra, vội vàng nghiêm mặt.

Ở một nơi khác, đội ngũ vận chuyển lương thực của Thanh Y Quân đã tìm được một bóng mát để nghỉ ngơi.

Thời tiết bây giờ vẫn rất lạnh, nhưng phải trèo đèo lội suối vận chuyển lương thực, các phu khuân vác cũng tốn sức, cả người đầm đìa mồ hôi. Có điều đám Thanh Y Quân chỉ việc "giám sát" quần áo gọn nhẹ mà thở hồng hộc, trông còn mệt hơn cả phu khuân vác.

Một tên trong số đó ngồi phịch trên chiếc xe chở quân nhu vung tay quạt cho bớt nóng, mặt gã sưng phù trông có vẻ khắc nghiệt.

"Thật đen đủi, nếu không phải đám đàn bà này đi quá chậm chúng ta đã sớm đến nơi, ăn sung mặc sướng rồi, đâu phải lãng phí thời gian ở cái chốn hoang vu này..." Cổ họng trào lên một cục đờm, gã ta nhổ toẹt vào mặt một người phụ nữ ở gần nhất, thấy cô ta kinh hoảng hét toáng lên, tâm trạng gã thoải mái hơn nhiều: "Thật không hiểu nổi cái đám đàn bà này, ngay đến cả con cháu của ông đây cũng đã nuốt rồi, có một cục đờm thôi..."

Một tên khác dựa vào cạnh xe lương, bị cái đầu treo trên thắt lưng cấn khó chịu, phì một cái rồi giật cái đầu xuống vứt ra xa.

"Đừng có chơi quá đà, đám đàn bà này còn phải chia sẻ với anh em đấy. Để ngươi hưởng thụ trước trên đường cũng được nhưng đừng có chơi hỏng đấy. Bản thân mình được ăn thịt thì cũng phải biết để chút canh cho người khác chứ." Ánh mắt gã ta liếc qua hơn trăm người phụ nữ tóc tai toán loạn cúi gằm mặt run lẩy bẩy, rồi cười khà khà tiếc rẻ nói: "Thân thể đàn bà mềm mại, mùi vị cũng được..."

Loạn lạc có cái hay của loạn lạc, nếu như thiên hạ thái bình thì sao có được cuộc sống thoải mái như bây giờ?

Bọn họ liều mạng cả nửa đời vẫn chỉ là thằng nông dân cày sâu cuốc bẫm, muốn nếm thử mùi vị đàn bà chẳng biết phải đợi đến khi nào.

Thiếu phụ nữ, đám thanh niên trai tráng ở những thôn làng xa xôi hẻo lánh không lấy được vợ, mấy anh em chung tiền lại mua một người phụ nữ về làm vợ chung, hiện tượng này có rất nhiều.

Đám Thanh Y Quân đi theo bảo vệ đoàn vận chuyển lương thực có khoảng hơn một nghìn người, tên nào cũng dán chặt mắt vào thân thể của những người phụ nữ.

Khoảng thời gian này chúng đang phải gấp rút vận chuyển lương thực, có phụ nữ bên cạnh nhưng không thể động vào, chỉ có mấy tên địa vị cao mới có thể tùy tiện lôi người vào bụi rậm bên đường giải quyết nhu cầu, không ít kẻ không chịu nổi nhưng vì sợ uy quan trên nên không dám manh động.

"Nhìn cái dáng vẻ thèm thuồng của các ngươi kìa, sau khi trở về tất cả đều có phần, không phải sốt ruột, ha ha ha..."

Nhóm phụ nữ đó dường như đã bị giày vò đến chết lặng, ngoại trừ một số ít để lộ ánh mắt tràn đầy căm hận thì những người khác đều dại ra.

Sao có thể không chết lặng đây?

Quê nhà của bọn họ bị hủy hoại trong phút chốc, phải nhìn cha anh mình chết thảm trước mặt.

Bọn họ không chỉ bị lăng nhục về thể xác mà tinh thần cũng đã gần tới bờ vực sụp đổ.

Nếu như đây chỉ là "món khai vị" thì những chuyện xảy ra mỗi ngày trên đường đi lại như một con dao cùn cứa vào thần kinh yếu ớt của bọn họ.

Nếu đám súc sinh này muốn ăn thịt, bọn họ chính là miếng thịt tươi thơm ngon nhất. Phải trơ mắt nhìn một con người sống sờ sờ bị giết rồi mang đi rửa sạch, thái ra cho vào nồi nấu lên, thậm chí mấy cô gái gan lì còn bị chúng nấu sống, cảm giác đó là cảm giác như thế nào?

[... hoặc ngồi giữa hai cái vại, bên ngoài nhóm lửa, hoặc bị bắc lên giá nướng sống, hoặc bị trói tay chân lại, tạt nước nóng vào...]

[Thịt người gọi là "Tưởng Nhục", người ta ăn vào nhớ mãi.]

Có can đảm thì cắn lưỡi tự vẫn, không có can đảm thì chỉ đành chịu khổ.

Bọn họ nơm nớp lo sợ, chỉ sợ mình sẽ là người bị hại tiếp theo.

So ra thì mỗi đêm bị lăng nhục vẫn chưa là gì.

Muốn chạy nhưng chân không giày, địa hình xung quanh lởm chởm đầy đá, hai tay lại bị dây thừng trói thành một hàng, một người căn bản là không chạy nổi.

Thấy càng lúc càng đến gần huyện Thành An, trong lòng tất cả bọn họ đều trào lên sự tuyệt vọng, một số người thậm chí còn cảm thấy được giải thoát rồi.

Nếu cứ thế này mà chết đi thì cũng tốt.

Có lẽ dưới địa ngục cũng không khổ như thế này.

Một phần quân tiên phong mai phục ở những nơi bí ẩn, nỏ đã cài tên lên dây, ngắm thẳng vào não của đám Thanh Y Quân.

"Thủ lĩnh... sao yêm cảm thấy hôm nay gió lạnh thế nhỉ..." Có tên cảm giác được điều bất thường.

Lại có tên nói: "Nhìn mấy cái đầu này ai mà chẳng thấy lạnh chứ, đồ nhát gan."

Những tên xung quanh cười ồ lên.

Trước khi gia nhập Thanh Y Quân, rất nhiều người trong số chúng đều là những nông dân cần cù trồng trọt, nhưng sau khi được nếm mùi của việc làm bừa rồi, chúng đã không thể tìm được sự "thuần phác" trước kia nữa, cả đám tùy tiện cười nhạo tên đồng bọn nhát gan.

"Được rồi, nghỉ ngơi đủ rồi, tất cả đứng dậy chuyển số lương thực này vào trong thành đi, sau đó cùng nhau hưởng thụ mỹ..."

Tên thủ lĩnh còn chưa nói hết, một đóa hoa máu đã bắn tung lên từ giữa hàng lông mày của gã, một mũi tên cắm xuyên qua đầu gã.

Đám Thanh Y Quân đang cúi xuống nhặt vũ khí để bên cạnh lên, đúng vào lúc dây thần kinh đang trong trạng thái thả lỏng nhất.

Một đợt tập kích rải rác hạ gục được hai ba trăm tên Thanh Y Quân.

May mà Mạnh Hồn bọc đánh Thanh Y Quân từ phía sau, bằng không bọn họ đã bị đối phương phát hiện tung tích.

"Địch tấn công!"

"Có địch!"

Sau một đợt công kích, xác chết đổ rạp đầy mặt đất, đám Thanh Y Quân mãi mới hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Lúc đó đoàn người đã hoàn toàn hỗn loạn.

Đúng lúc này, hơn một nghìn người lao ra từ trong những bụi cỏ vốn không có ai, người dẫn đầu chính là Lý Uân.

Anh cầm cây thương bạc đang định ra tay, nhưng đợi đến lúc lao lên mới biết mục tiêu của mình đã bị ai đó đâm xuyên qua đầu.

Lý Uân: "..."

Ai cướp đầu người của anh vậy?

(Quyển 3) Hệ Thống Livestream của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương CôNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ