Chương 70: Sợ hãi
"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
Giọng nói của Trương Văn Kỳ đánh thức Ngô Chiêm thoát khỏi trầm tư, hắn vội vàng hành lễ với Trương Văn Kỳ, cung kính trả lời: "Mạt tướng đang nghĩ đến chuyện của Nhị hoàng tử."
Hai nước kết thúc hòa đàm, bọn họ cũng quay trở về biên cảnh, thoạt nhìn sau này hai nước có thể hoà bình cùng tồn tại, nhưng không ngờ Dục Triều Nhị hoàng tử bị người ám sát ngay trong cảnh nội Đại Hân.
Nhị hoàng tử kia tuy vô dụng, nhưng lại là hài tử mà Dục Triều hoàng đế thương yêu nhất, hai tháng đàm phán e là đã trở thành công cốc. Huống hồ Ngô Chiêm cũng hiểu rõ tính cách người Dục Triều, hắn cảm thấy dù cho chuyện này không xảy ra, hai triều cũng không có khả năng hoà bình.
Việc này Trương Văn Kỳ tất nhiên cũng biết, thế nhưng nàng không nghĩ nhiều như vậy, nhiều năm trôi qua, hai nước đánh không biết bao nhiêu trận, nhỏ có lớn có, đều từng có lần thắng lần thua, chuyện này phát sinh chỉ làm cục diện trở về bình thường thôi.
Hiện giờ hai người đứng ở trên tường thành, Trương Văn Kỳ khoanh tay nhìn về phương xa, vui đùa nói: "Dù sao ngần ấy năm cũng đều như vậy, Ngô tướng quân đây là sợ hãi sao?"
"Đúng vậy, mạt tướng sợ hãi."
Không ngờ Ngô Chiêm sẽ đáp như vậy, thần sắc Trương Văn Kỳ biến đổi, có chút khó hiểu: "Ngô tướng quân tòng quân nhiều năm như vậy, thế nhưng ta chưa từng thấy ngươi sợ hãi, ngươi chẳng lẽ là nói giỡn với ta? Nếu là như thế, ngươi thực sự đã tiến bộ rất nhiều."
Ngô Chiêm cũng nhìn về phương xa, vô cùng nghiêm túc mà nói: "Nguyên soái, ta không có nói giỡn, ta vẫn luôn rất sợ hãi. Trước kia, ta sợ ta chết đi thì nữ nhi sẽ bơ vơ không nơi nương tựa, hiện giờ nữ nhi có người để dựa vào, ta cũng lại có nỗi sợ khác. Ta muốn nhìn hai đứa nhỏ ở bên nhau lâu dài, ta có lẽ phải rời khỏi nhân thế trước, nhưng ta cũng muốn ở bên cạnh chúng nhiều hơn."
Trương Văn Kỳ nhìn con người vốn câu nệ nay trở nên có chút đa sầu đa cảm, nhịn không được hỏi: "Sao mà lúc trước chưa từng thấy ngươi sợ, vừa mới khai chiến ngươi đã là người đầu tiên xông vào, ta còn tưởng rằng ngươi không lo lắng gì cả."
Ngô Chiêm cười khổ một tiếng, giải thích: "Trước kia vội đến mức quên mình, căn bản không có thời gian suy nghĩ cái gì, hơn nữa trước kia Tam Nha rất ghét ta, ta nghĩ nếu như ta chết đi, có lẽ nàng cũng rất vui vẻ."
Bây giờ hắn dành nhiều thời gian ở bên nữ nhi, tuy rằng nàng luôn chạy đến Vĩnh Định hầu phủ tìm người trong lòng, nhưng buổi tối hai người luôn dùng bữa cùng với nhau, nàng còn sẽ tự mình xuống bếp làm những món ăn mà hắn chưa thấy bao giờ, hương vị còn rất ngon.
Ngô Chiêm nhìn, hắn vẫn luôn luyến tiếc, nếu như có thể hắn cũng muốn từ bỏ chức quan, sau đó dẫn Ngô Ưu quay về Giang Đô, cũng có thể để nàng tế bái phụ thân mẫu thân thật sự của nàng.
Nhưng hiện tại, trong lòng Ngô Chiêm biết rõ là hắn không thể, Dục Triều hận hắn tận xương, nếu như tương lai Đại Hân diệt vong, kết cục tốt nhất của hắn cùng nữ nhi chính là phải trốn chui trốn lủi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT - EDIT HOÀN] Sau Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức - Thủy Nguyệt Thanh Ph
Fiction générale•Tác phẩm: Xuyên Thư Hậu Khai Khải Liễu Giản Đan Mô Thức •Tác giả: Thủy Nguyệt Thanh Phong •Editor: pastanista •Tích phân: 106,985,512 •Độ dài: 91 chương và 8 phiên ngoại •Thể loại: Xuyên thư, cổ đại, cường cường, ngọt sủng, HE •Nhân vật chính: Ngô...