Ngôi mộ chân đồi thông

564 61 7
                                    

Note : Mình tạo một nhân vật là dì Năm ( người chứng kiến câu chuyện tình yêu đôi lứa)

[ ĐỂ Ý MỐC THỜI GIAN ĐỂ ĐỌC TIẾP]
———————————————————————————

/két, cạch cạch/
Tiếng cái xe cũ của dì Năm lúc nào cũng ồn ào như vậy. Mỗi lần dì đến cũng dúi cho hắn bó hoa tử đằng tím rồi đẩy đẩy đuổi hắn đi. Vì dì biết hắn sẽ lại đưa lại tiền cho dì mà xem. Cái bóng cao như cột điện đang đứng ở chân đồi nhìn về phía dì để thăm dò. Dì nói lớn

"Còn không mau đi đi, gần 6 giờ rồi! Mau đến chỗ ......."

Bọn trẻ ríu rít quấn đuôi hắn vào trong rừng. Bọn chúng luôn hỏi rất nhiều nhưng hắn không thấy phiền cũng không đáp lại lời nào. Và mỗi khi đến chỗ đó - ngôi mộ nhỏ của em- hắn đặt bó hoa xuống bình tâm nhìn về thành phố phía xa. Bọn trẻ cũng dắt nhau về ăn cơm tối.

Chỉ còn lại hắn và em.

Hắn thay đổi rất nhiều từ khi em đi. Đã từng có những khoảng thời gian tay hắn khi nào cũng ướm máu đỏ tươi. Khoé mắt đỏ hoe, hàng mi nặng trĩu mỗi khi hắn trở về cái nhà kho lạnh lẽo với gương mặt như kẻ sắp chết vì thiếu sức sống. Bảy năm cũng trôi nhanh như một cái chớp mắt hắn nghiện thuốc lá nặng hơn, từng làn khói nhả ra xám xịt như tâm trạng hắn; như những nỗi nhớ tồi tệ hắn muốn gửi đến em.

Hắn ước em chưa từng tồn tại trong cuộc sống của hắn.

"Hazz...về thôi"

Hanma lững thững đứng dậy bước đi

- 𝟏/𝟕/𝟐𝟎𝟏𝟒 -

"Hoa mới này nhóc, mau đi đi"
Dì Năm mỉm cười hiền hậu nhìn nó.

/Hình như là cái tháng năm đó mà hắn đã gặp em. Khi đó trong mắt hắn em thật đẹp...

Hắn không nhận ra bản thân nhìn em bằng cái sự dịu dàng từ khi nào

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Hắn không nhận ra bản thân nhìn em bằng cái sự dịu dàng từ khi nào../

/

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
[ HanKisa ] - R18/ Tử Đằng /Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ