Viết lại fic cũ ( Đéo Giỡn)

333 18 5
                                    

Vẫn như vậy, khuôn mặt ít có những biểu cảm khó chịu cùng mái tóc vàng ánh kim luôn làm Sherlock dán mắt vào.

- John.

- Hửm?

Trên tay cầm máy ảnh điện thoại, Sherlock bắt được khoảnh khắc bình thường nhưng quý giá của John đang gần gũi với mình.

- làm cái quái gì đấy?

Sherlock cười, đưa John điện thoại với ánh mắt trìu mến.

- Nhìn em ngốc ghê!

Rồi hắn ta cười, tay đưa lên má John mà nhéo rõ đau.

- Oái, Sherlock, thôi đi!

Nhưng Sherlock không nghe, cái bản tính trẻ con tự nhiên ở đâu xuất hiện, hắn ta đã không để ý đến tông giọng không thoải mái của người đàn ông đang cau mày.

- Nhìn ảnh đó xem, không ngốc mới lạ!

John nhìn vào màn hình rồi không nói không rằng, gạt tay Sherlock ra khỏi má mình. Anh bước tới, cầm lấy áo khoác mặc vào rồi ra ngoài trong khuôn mặt tức tối, bực bội.

- John!

Sherlock gọi, bỗng cảm thấy hụt hẫng, tính tình của hắn không hay đùa giỡn mà khi hắn làm điều đó thì lại khiến John giận. Sherlock đứng phắt dậy, toang bắt kịp hình bóng người yêu thì đã quá trễ.

Lúc này Sherlock tội nghiệp chỉ đang bao trùm thân thể mình với cái chăn, không có thời gian để chuẩn bị bộ suit đàng hoàng để theo John bước ra phố Baker. Và hắn cũng không thể làm tương tự khi đến cung điện Buckingham vì trạng thái hoang mang mình đang có.

John, anh nấu bữa tối, hãy về nhà.

Sherlock căng thẳng cắn môi. Hắn biết nhắn tin và chờ đợi chẳng phải là cách nhưng chỉ điều đó là khả thi ngay lúc này. Nhờ anh trai của hắn thì được nhưng với lòng tự trọng của bản thân, Sherlock đã không nhờ cậy Mycroft. Hắn e ngại Mycroft lại hỏi những câu như. Em trai thân yêu, lục đục nội bộ nữa à ?Anh đã nói rồi, quan tâm là một bất lợi!

Nghĩ thế, trong đầu Sherlock đã xuất hiện hình ảnh mình thảm hại, bấu quíu lấy chân Mycroft mà nhờ tìm kiếm vị trí của John. Hắn gầm gừ rõ ràng. Lại tiếp tục nhắn.

John, anh biết mình có hơi thiếu đứng đắn về chuyện sáng nay, nhưng đó là một trong việc người ta thường làm phải không? Đùa giỡn với người mình thương ấy.

Không có tin nhắn hồi âm, Sherlock nằm xuống sofa, tay chấp vào nhau theo tư thế cầu nguyện rồi miễn cưỡng chợp mắt.

Khoảng 10 giờ, tiếng bước chân nặng nề, thiếu sự chắc chắn dẫm lên sàn nhà 221 A, rồi tiếng đóng cửa, nhẹ nhàng phát ra. Biết rằng đó chính là John, với đầu óc vẫn minh mẫn trong trạng thái thức giấc, Sherlock giữ vị trí của mình nằm dài trên Sofa như 2 tiếng trước.

John bước lên từng bậc thang rồi mở cửa, anh lướt nhìn toàn bộ 221b để tìm kiếm người đàn ông có gò má quen thuộc, để anh có thể chuẩn bị phong thái và lời giải thích cho hành động thái quá của mình đã dằn vặt John cả buổi tối hôm nay.

Daddy!John ( Ngắn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ