• tình yêu vươn tầm mặt trăng •

277 30 5
                                    

Văn Tuấn Huy vừa đem một đứa nhỏ về nuôi. Ở độ tuổi hai mươi mốt thì chuyện làm bố có lẽ hơi sớm, anh còn đang là sinh viên vừa học vừa làm nữa. Nhưng chắc chắn có nhiều thiếu sót nhưng anh không thể không nuôi đứa nhỏ này.

Anh gặp em lang thang trên đường với quần áo chẳng lành lặn là bao, gương mặt thì nhem nhuốc như bị bụi bặm báo vào. Em còn đi chân trần với đôi mắt đẫm nước bơ vơ giữa phố.

Tuấn Huy vừa đi làm về thấy cảnh đó liền chạy đến hỏi thăm. Em đột nhiên ôm chầm lấy anh khóc. Đôi vai nhỏ cứ run rẩy không ngừng cùng tiếng nấc nghẹn.

_Bố mẹ em .. hức .. mất rồi, bố mẹ em mất rồi ... em không còn ai nữa hết

Em cứ thỏ thẻ mãi câu nói đau xót, bố mẹ em mất trong vụ hoả hoạn ở ngôi nhà cuối phố. Người ta chỉ kịp đưa em khỏi đó. Nhưng em có sống em cũng chỉ còn một thân một mình trên cõi đời này. Đêm đó em khóc nhiều lắm.

Anh không thể để em đi quanh quẩn trong trời rét được. Tuấn Huy nghĩ thôi cứ đem em về đã. Nếu em đã không còn gia đình, anh sẽ là gia đình mới của em.

_Bé về nhà với anh nhé

Anh đưa em về nhà mình - một căn hộ nhỏ nhưng cũng đầy đủ tiện nghi, tạo cảm giác ấm cúng nữa. Em ban đầu về chẳng bỡ ngỡ cũng chẳng thích thú. Chỉ bám chặt lấy vạt áo anh từ lúc ở trên đường đến lúc về nhà. Đáy mắt em còn ánh lên sự sợ hãi và mất mát khi đám cháy khủng khiếp ấy cướp bố mẹ khỏi em.

Tuấn Huy đưa em đi tắm rồi cho em mặc đỡ áo của mình để mai mua đồ sau. Anh nấu xong một bữa vừa ăn vừa trò chuyện với em để em giảm bớt phần nào lo lắng.

_Em tên gì thế ?

_Từ- Minh Hạo ạ

_Em bao nhiêu tuổi rồi ?

_Chín tuổi ạ

_À, còn anh là Văn Tuấn Huy hai mươi mốt tuổi nhé

_Vâng chú

_Chú ?

Tuấn Huy không nghĩ khoảng cách mười hai tuổi thôi mà thành chú mất rồi. Nhưng thôi, cứ thế để cho em gọi bằng chú luôn.

Sáng hôm sau liền đi tìm trường đăng ký học cho Minh Hạo, tiện ghé mấy cửa hàng mua quần áo cho em. Em thấy được có quần áo mới, được lo lắng cho bữa ăn cho đi học thì vui lắm. Em cũng không biết sao hôm đó lại theo anh về, nhưng chắc chắn anh không phải người xấu đâu.

Mới về thì em còn rụt rè lắm nên anh luôn cố gắng tạo cho em cảm giác an toàn và được quan tâm hết mực để bù đắp cho sự mất mát của em. Em cũng rất ngoan còn hiền lành lắm lại nghe lời nữa.

Mỗi ngày anh cứ đưa em đi, tan ca lại đón em về. Đôi khi cuối tuần cũng dành đôi chút thời gian đưa em đi chơi đây đó nữa. Anh biết cách chiều chuộng bé nhỏ đúng cách, lớn thêm một chốc đã dạy em làm mấy cái đơn giản như chiên trứng với rau rồi.

Đứa nhỏ này trông trẻ con vậy thôi chứ cũng biết lo lắng suy nghĩ cho người khác lắm nha. Anh đi làm hay đi học về liền rót nước cho anh uống, đồ mặc cũng là tự giặt tự phơi, có khi giành giặt cả đồ anh cơ. Còn biết tự động dọn dẹp nhà cửa nữa.

| ghéc thì ghéc |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ