Vào rạng sáng, sân bay Incheon vẫn đông nghịt người, Seulgi và Heeyoung đã có mặt từ sớm để đón Seungwan về nước. Cả hai khá là mong chờ gặp mặt Seungwan, vì cô ấy đều là bạn rất thân của họ, và cũng đã lâu họ không gặp mặt trực tiếp, đương nhiên là có rất nhiều chuyện để nói.
Lúc Seungwan vừa ra, Seulgi đã vẫy nhẹ tay "Hey, Wan! Ở đây!", mặc dù ở đó lúc bấy giờ kín người và vô cùng ồn ào, nhưng Seungwan vẫn trông thấy Seulgi đang vẫy tay gọi mình, cô mỉm cười và vẫy tay lại.
Seungwan đến, đưa hành lý của mình cho thư ký bên cạnh rồi chạy lại ôm Seulgi và Heeyoung.
"Tớ đã nhớ hai người lắm đấy."
Cả ba đều rất vui, họ nói với nhau vài lời, Seulgi đã nghĩ Seungwan sẽ do cô chở về nhà, nhưng cô không ngờ là bạn mình về nước cùng thư ký, vì vậy nên xe đã được chuẩn bị từ trước, Seungwan tiếc nuối tạm biệt Seulgi và Heeyoung rồi theo chân thư ký ra xe về nhà. Cô định về khách sạn cất đồ, sau đó về thăm gia đình, thế nên cái hẹn với Seulgi và Heeyoung là vào tối nay.
Lúc Seulgi và Heeyoung đang đi ra cửa, thì bỗng một bàn tay nhỏ xíu níu vào quần Seulgi kèm theo tiếng khóc thút thít của trẻ con. Seulgi và Heeyoung liền quay lại, thủ phạm là một bé gái nhỏ mặc áo váy màu xanh nhạt, buộc tóc hai chùm, gương mặt nhỏ nhắn của cô bé đầm đìa nước mắt, khuôn miệng mếu máo và ánh mắt đẫm lệ nhìn Seulgi chăm chú.
Seulgi ngồi xổm xuống, dịu dàng lấy giấy lau nước mắt cho cô bé, sau đó mỉm cười dỗ dành.
"Nào, cháu bị lạc phải không? Ngoan, nín khóc nha, cô dẫn cháu đi tìm bố mẹ."
Có lẽ vì sự ấm áp toả ra từ hành động dịu dàng của Seulgi, khiến cô bé ngay lập tức nín khóc. Seulgi nhẹ nhàng bế cô bé lên, hỏi han vài thứ, sau đó biết được bố mẹ cô bé dặn cô bé đứng yên ở một nơi nhưng vì lâu quá không thấy họ quay lại nên cô bé đã đi tìm, nhưng tìm một hồi, bố mẹ không thấy đâu, ngay cả nơi mà cô bé nên ở yên đó cũng không thấy nữa.
Qua những chi tiết nhỏ rất nhỏ, không rõ ràng và vô cùng mơ hồ trong lời kể của cô bé, Seulgi đã tìm được nơi đó, Bố đứa bé vừa nhìn thấy từ đằng xa liền chạy đến đón lấy cô bé từ tay của Seulgi. Cô liền thầm nghĩ "Ôi, người bố này sắp khóc mất rồi."
Người bố cảm ơn Seulgi và Heeyoung rối rít, có lẽ anh ta không ngờ rằng mình mới rời khỏi có một chút thì đã có thể sẽ đối mặt với việc mất con gái, Seulgi dặn dò người bố mấy câu, đại loại là vì cô bé còn rất nhỏ nên không thể rời mắt khỏi cô bé được, lần sau nên chú ý hơn. Sau đó tạm biệt bố con họ rồi quay người rời đi.
Bỗng có một người phụ nữ đeo kính râm che hơn nửa khuôn mặt đi ngang qua hai người họ, Seulgi ngoái lại nhìn, bóng lưng đó khiến cô có cảm giác thật quen thuộc.
"Gì vậy? Chị gặp người quen à?" Heeyong hỏi cô.
"Không có." Seulgi đáp, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tin.
Người phụ nữ đến chỗ bố con nọ, chắc có lẽ là mẹ của bé gái khi nãy. Khi nàng ấy tháo kính râm, cuối người xuống bế cô bé lên thì gương mặt xinh đẹp của nàng đã lộ diện. Đó là gương mặt của người mà Seulgi cả đời cũng không quên được, dù đã nhiều năm trôi qua rồi.
Seulgi đứng lặng trong khoảnh khắc đó, giữa những bước chân vội vã của người qua lại ở sân bay. Ánh mắt cô không thể rời khỏi Bae Joohyun – người phụ nữ từng là tất cả với cô. Cảm giác cũ đột ngột trào dâng, xen lẫn với ngỡ ngàng và đôi chút bối rối. Bae Joohyun vẫn đẹp như ngày nào, nhưng giờ đây bên cạnh nàng là một người chồng và con nhỏ. Tim cô thắt lại trong thoáng chốc.
"Heeyoung..." Seulgi khẽ gọi tên bạn gái, như để kéo mình ra khỏi những dòng ký ức. Nhưng ánh mắt của cô lại không thể cưỡng lại việc lén liếc nhìn Joohyun thêm lần nữa. Joohyun mỉm cười với người đàn ông bên cạnh, ánh mắt dịu dàng khi nàng bế bé gái kia.
Heeyoung đứng bên cạnh Seulgi rồi cũng nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của người yêu mình. "Chị ổn chứ? Trông chị có vẻ... kỳ lạ." Heeyoung nhướn mày, ánh mắt lo lắng.
"Ừ... chỉ là..." Seulgi ngập ngừng, nuốt khan một cái rồi nói tiếp, "Nhầm người thôi, nhầm với một người quen cũ"
Heeyoung chau mày khó hiểu, bán tính bán nghi, nhưng cũng không hỏi thêm gì.
"Đúng rồi, chỉ là một người quen cũ" Seulgi lẩm bẩm, nhịp tim vẫn đập nhanh hơn bình thường.
Trong khi đó, Joohyun dường như đã nhận ra sự hiện diện của Seulgi. Ánh mắt họ giao nhau trong một khoảnh khắc đầy cảm xúc. Joohyun đứng đó, đôi mắt lạnh lùng mà ẩn chứa nỗi đau. Nhưng Joohyun không bước đến. Nàng chỉ giữ tay bé gái và quay đi, như thể quá khứ không còn ý nghĩa gì với nàng nữa.
Seulgi muốn gọi nàng, muốn làm điều gì đó, nhưng cổ họng cô nghẹn đắng. Joohyun đã bỏ lại cô với một khoảng trống lớn trong lòng, và giờ đây nàng đã có một cuộc sống khác, một gia đình mà Seulgi không thể chạm tới.