giấc mộng của mùa hè

264 23 4
                                    




"Tôi muốn nắm lấy bàn tay trái, rồi khẽ mỉm cười tựa đầu vào vai phải của cậu

Tôi muốn trong ánh mắt cậu có hình ảnh tôi ngông cuồng chạy mãi

Tôi muốn một ánh mắt là đến già nua"

(Tát Dã)

.

Đêm đen tĩnh mịch luôn sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ trong nỗi cô đơn.

Bùi Tiến Dụng đứng cạnh cửa sổ, điếu thuốc cầm trên tay đã tàn lấy lấy phân nửa, ánh mắt đăm đăm về một phía. Thuốc lá, bình thường Đoàn Văn Hậu sẽ chẳng để hắn động tới nó, chỉ cần người ám một chút mùi thuốc thì Hậu đã khó chịu ra mặt. Nhưng giờ thì Hậu chẳng thể ở đây mà cằn nhằn.

- Nghỉ ngơi một chút đi, chú mày tiều tuỵ quá rồi đấy. Đến khi Hậu tỉnh lại sợ chẳng nhận ra mày là ai.

- Anh hai...

Bùi Tiến Dụng cười trừ, ngón tay gõ lên thân điếu thuốc để tro tàn rơi xuống nền đất lạnh.

Trở lại ngày hôm đó, một ngày kinh hoàng với Bùi Tiến Dụng.

Bùi Tiến Dụng run rẩy ôm lấy Đoàn Văn Hậu vào lòng, để đầu nó tựa sát vào lồng ngực, trân quý như sợ rằng chỉ cần hắn sơ sẩy buông lỏng thì người trong lòng sẽ biến mất. Hắn cúi đầu, hôn lên vầng trán đầm đìa mồ hôi và cả máu của Hậu, miệng không ngừng lẩm bẩm, giọng điệu chật vật khi cảm nhận nhịp thở của người trong lòng cứ chậm dần, dòng máu nóng hổi trong lòng bàn tay.

- Không sao rồi... có anh ở đây. Ngoan nào, đừng ngủ.

- Anh xin em...

Bùi Tiễn Dũng cầm lái, thi thoảng lại nhìn qua gương chiếu hậu, cái bộ dạng thống khổ của Bùi Tiến Dụng là lần đầu anh thấy, kể cả khi bị bỏ rơi, hay bị bắt nạt tại cô nhi viện anh cũng chưa từng thấy em trai mình như vậy.

Tình hình của Đoàn Văn Hậu rất tệ, bọn họ lại không thể trực tiếp đưa nó tới bệnh viện. Nguyễn Văn Hoàng lập tức được gọi trong đêm, cùng với Phan Văn Đức làm phụ tá, nhanh chóng tiến hành cấp cứu. Sau vụ nổ lớn, Đoàn Văn Hậu đã bị một mảnh kim loại găm vào trong đầu, và chỉ một chút nữa thôi sẽ chạm đến dây thần kinh. Nguyễn Văn Hoàng đã cố hết sức để lấy mảnh kim loại đó ra nhưng dường như vẫn còn sót lại một vài mảnh nhỏ, trước mắt có thể không ảnh hưởng nhiều nhưng về lâu về dài thì không có gì đảm bảo, Đoàn Văn Hậu còn phải trải qua đôi ba lần phẫu thuật nữa.

Sau cuộc phẫu thuật kéo dài cả chục tiếng đồng hồ, tại phòng khám tư của Nguyễn Văn Hoàng, cuối cùng bầu không khí nặng nề tạm được gỡ bỏ. Bấy giờ Bùi Tiến Dụng mới dám ngẩng đầu lên, toàn thân vẫn đầy bùi đất và máu, đôi mắt ngâu đỏ.

- Là em không bảo vệ được em ấy...

- Đừng tự trách nữa. Nó cũng không mong muốn thấy mày như vậy.

Bùi Tiến Dũng vỗ nhẹ lên vai đứa em của mình rồi rời đi, anh biết Tiến Dụng hiện tại rất cần yên tĩnh.

Bùi Tiến Dũng, Bùi Tiến Dụng, Hà Đức Chinh và Đoàn Văn Hậu là những đứa trẻ lớn lên trong cùng một cô nhi viện. Khi mới đến, ấn tượng trong mắt mọi người chính là một Đoàn Văn Hậu ốm yếu, ít nói và chỉ lầm lì ở một góc. Bọn trẻ ở cô nhi viện thường xuyên lấy nó ra làm mục tiêu để bắt nạt, chúng chửi rủa nó là con của kẻ giết người, rằng nó là thứ ghê tởm. Nhưng Đoàn Văn Hậu vẫn một mực chịu đựng.

đtqg - noneNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ