"Này! Chậm một chút..."
Trong văn phòng đèn sáng trưng, Krystal bị đặt nằm trên bàn làm việc, phía sau Seung Hyun đang không ngừng ra vào bên trong cô.
"Nói không cho thì liền dùng bạo lực với em sao... Này..!" Krystal khó khăn nói, bất giác kẹp chân. "Chậm một chút anh có nghe em nói không !"
Đáp lại cô, Seung Hyun càng di chuyển nhanh hơn. Anh hôn lên cổ cô, vô cùng thân mật hỏi. "Bé Cưng, thích chứ?"
" Đồ đáng ghét, xấu xa..." Krystal ngửa đầu, kêu lên. "Này.. chờ chút không được...!"
Một trận run rẩy , Seung Hyun vừa xuất ra trong cô.
Krystal mệt mỏi nằm trên mặt bàn, Seung Hyun ghé vào trên người cô, cưng chiều hôn lên môi người yêu. " Bé Cưng, thoải mái không?"
"Ừ..." Krystal kiệt sức lơ đãng đáp lại.
Krystal dần dần phục hồi tinh thần, giọng hơi khàn nói. "Em còn chưa... tha cho anh đâu ."Seung Hyun giấu cô chuyện anh là Tổng giám đốc, thật sự quá đáng mà!
"Được, tùy em trừng phạt." Seung Hyun cười nhẹ dùng khăn lau người cho cô, động tác tuy dịu dàng nhưng lại đầy khích thích. Krystal trừng mắt nhìn anh, mỗi ánh mắt đều mang vẻ quyến rũ ,gợi tình .
" Bé Cưng ̀, lúc này đừng quyến rũ anh." Seung Hyun hôn nhẹ lên khóe mắt Krystal rồi dịu dàng giúp cô mặc đồ.
Qua một trận mây mưa, làn da cô hơi phớt hồng . Seung Hyun xoa mặt Krystal, rồi cũng chỉnh trang lại quần áo của mình.
"Về nhà nhé?"
"Ừ." Krystal gật đầu, chống tay định đứng lên. "Ui!"
"Sao vậy?" Seung Hyun vội vàng đỡ lấy cô.
Krystal xấu hổ cúi đầu, chân không còn tý sức lực nào. "Không có gì."
Seung Hyun nhìn cô đi đứng không vững, đắc ý nhíu mày. "Để anh bế em."
"Không cần đâu!" vùng vẫy. "Như vậy xấu hổ lắm !"
"Không đâu." Seung Hyun cúi xuống bế Krystal lên, gắt gao ôm cô vào sâu trong lòng anh. "Anh bế em xuống lầu, tắt hết đèn đi là được."
"Không cần...đâu"Krystal vô lực giãy dụa.
"Đừng cử động, nếu không sẽ ngã đấy." Seung Hyun vững vàng ôm chặt cô, bước ra ngoài. "Tắt đèn đi."
Krystal đành vươn tay nhấn nút, đèn tắt, cửa đóng lại đằng sau lưng họ.
Seung Hyun bế cô bước vào thang máy, Krystal xấu hổ đánh mấy phát thật mạnh vào ngực anh. "Nếu bị bắt gặp em chẳng còn mặt mũi gặp ai nữa!"
"Yên tâm đi, đây là thang máy riêng, không ai nhìn thấy chúng ta đâu."
"Được, là anh nói đấy."
***
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một đường đi tới bãi đỗ xe.
" Chúng ta tới đây làm gì?" Krystal khó hiểu hỏi.
"Đã muộn thế này, phải lái xe về chứ?" Seung Hyun bế cô, cười nói. "Hay là em muốn anh bế em đi bộ từ đây về nhà?"
"Này!" Krystal nhẹ véo tai anh. "Đùa kiểu này không buồn cười tí nào."
"Được rồi, đừng có giận mà." Seung Hyun ôm cô ngồi vào ghế lái, để cô tựa vào người anh, rồi mới đặt cô ngồi vào ghế bên cạnh. "Em giận nhìn xấu lắm, cười một cái đi nào ."
Krystal làm mặt xấu, Seung Hyun chạm nhẹ môi cô, rồi mới cười cười mở máy xe.
"Được rồi, chúng ta về nhà thôi!" Chuyện xảy ra trong văn phòng một lần nữa lại hiện ra trong đầu Krystal, cô ngượng ngùng quay ra nhìn cửa sổ.
"Tuân mệnh!" Seung Hyun khởi động xe, thấp giọng nói. "Đây là lần đầu tiên anh phục vụ em phải không!"
"Phục vụ cái gì?"
"Dùng xe bí ngô đưa em về nhà."
Krystal cười nhẹ một rồi nói. "Này em không phải là cô bé lọ lem."
"Em là nữ hoàng của anh."
Giọng Seung Hyun trầm ổn lại khàn khàn, trong xe vừa tối lại vừa yên lặng, nghe sao cũng thấy quyến rũ lại nồng nàn. Krystal quay sang nhìn anh, nhẹ giọng nói. "Còn anh cũng là ông hoàng của em."
Đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại, Seung Hyun vươn tay cầm lấy tay Krystal.
Gắt gao nắm chặt, không bao giờ buông ra.
***
Ngày hôm sau, Krystal cảm thấy không khỏe.
"Đều là tại anh, đột nhiên làm không ngừng nghỉ !" Krystal oán trách.
Seung Hyun ôm cô, thấp giọng hỏi. "Chẳng lẽ em không thích?"
"Này!" Krystal mặt đỏ bừng, quay đầu giận dỗi. "Anh còn nói là em sẽ giận thật đấy!"
"Được được, là anh sai." Seung Hyun mở cửa xe, cười nói. "Hôm nay,anh lái xe đưa em đi nhé? Người em không khỏe, đi tàu điện ngầm sẽ không tốt."
"Được thôi." Krystal gật đầu lên xe.
Lần đầu tiên đi làm bằng ô tô, cái gì cũng thật mới mẻ. "Chà, buổi sáng nhiều xe vậy sao?"
"Đúng thế. Em không quen?"
"Ừ. Không giống như đi tàu điện ngầm."
Seung Hyun chỉ cười không nói, theo dòng xe cộ đi tới.
"Seung Hyun,đến giao lộ phía trước thì dừng lại cho em." Krystal nhìn thấy tòa nhà công ty ở ngay gần đó, vội nói.
"Vì sao?" Seung Hyun nghi hoặc đỗ xe vào lề đường. "Đầu đường là đến công ty rồi."
"Em biết." Krystal cầm lấy túi giấy tờ, vội vàng xuống xe. "Em không muốn vào công ty cùng với anh."
"Vì sao?"
"Có gì nói sau , em đi trước đây!" Nói xong, cô vẫy tay với anh rồi chạy mất.
"Krystal!" Seung Hyun còn muốn hỏi thêm, đã thấy Krystal biến mất trong đám đông. Anh bất đắc dĩ thở dài, rồi tiếp tục hòa vào dòng xe cộ đông đúc.
Bọn họ đã là người yêu, hơn nữa Krystal cũng đã biết anh là Tổng giám đốc của SM. Vậy vì sao cô không chịu vào công ty cùng anh?
***
" Krystal!" Amber vỗ vai cô, vui vẻ nói. "Hôm nay đến sớm thế!"
Krystal gật đầu, không quên trừng mắt nhìn Amber. "Tớ đến sớm không được sao?"
"Đang nói chuyện gì thế?"Woo Bin cầm theo công văn đi tới.
"Chào buổi sáng, trưởng phòng." Krystal cùng Amber cùng chào.
"Chào buổi sáng." Woo Bin nhìn chằm chằm vào mắt Krystal. "Krystal, tối qua cô lại không ngủ được à?"
Krystal sờ sờ vào đôi mắt gấu trúc của mình, ngượng ngùng cười. "Không phải..."
"A!" Amber chớp mắt. "Có phải cái tên nhà bên cạnh lại làm trò nữa không?"
"Ừ, đúng thế." Krystal xấu hổ cười cười, đêm qua cô ở lại nhà Seung Hyun. Chuyện này có chết cô cũng không dám nói.
"Hả? Có chuyện gì không thể kể cho tôi sao?"Woo Bin cười hỏi.
"Không phải đâu." Krystal xua tay.
Ba người đang nói chuyện, thang máy liền tới.
"Chào buổi sáng, Tổng giám đốc." Trong thang máy đột nhiên có người nói.
Hả? Krystal toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ... Cô lặng lẽ quay đầu lại, trời ạ, Seung Hyun sắc mặt lạnh lùng đứng ngay sau cô. Có cần chào anh không?
"Chào buổi sáng, Tổng giám đốc." Woo Bin cúi chào.
Seung Hyun gật đầu, dẫn đầu đoàn người bước vào thang máy.
Krystal ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt anh không tốt, cũng cúi đầu bước vào.
Amber nhìn cô chẳng biết chú ý, nôn nóng giậm chân, sao cô dám đi chung thang máy với Tổng giám đốc?
"Amber, sao cậu không vào sao?" Krystal khó hiểu hỏi.
Amber cùng Woo Bin liếc nhau, cười gượng. "Trễ rồi, chúng tôi vào phòng trước."
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Krystal cảm giác toàn thân cô dần bị bóng tối nuốt chửng.
***
"Krystal, vì sao em không cùng anh vào công ty?"
Lúc nghỉ trưa, hai người gặp nhau ở căn cứ bí mật của Krystal.
Krystal gắp trong hộp cơm của Seung Hyun một miếng sườn, cắn một miếng. "WOa, ngon quá."
"Krystal~!" Seung Hyun hơi tức giận nhìn cô.
"Được rồi, anh đừng có giận." Krystal cười nhìn anh. "Em không muốn cho người khác biết quan hệ của chúng ta."
Seung Hyun sờ sờ mặt mình. "Anh trông không giống con người sao?"
"Không phải cái đó! Anh là một trong mười người đàn ông độc thân hấp dẫn nhất Hàn Quốc này, tất nhiên là xuất sắc khỏi nói rồi."
"Vậy tại sao em..."
"Trong công ty có bao nhiêu cô gái mến mộ, yêu thầm anh, anh có biết không?"
Seung Hyun lắc đầu. "Chuyện này đâu có liên quan gì đến anh?"
"Không liên quan đến anh." Krystal xúc một thìa cơm. "Chỉ liên quan đến em thôi, em sợ mấy cô ấy ăn thịt em mất."
"Không đâu." Seung Hyun lắc đầu. "Vậy em cứ thử xem."
Krystal vừa ăn cơm, vừa tựa vào vai Seung Hyun. "Seung Hyun, có thể không công khai quan hệ của chúng ta được không?"
"Vì sao? Mấy cô gái đó chắc sẽ không làm khó em đâu."
"Không phải , không phải ." Krystal lắc lắc cánh tay anh. "Em thấy cứ như bây giờ là tốt rồi."
"Chẳng lẽ em muốn anh làm người tình bí mật của em?" Seung Hyun trêu chọc.
"Anh thấy sao?" Krystal nhìn anh đầy chờ mong. "Thật ra em thấy làm vậy sẽ rất thú vị!"
"Sao em lại có mấy cái suy nghĩ này chứ?" Seung Hyun dở khóc dở cười nhìn cô. "Chúng ta là người yêu, tại sao phải giả bộ như không quen biết?"
"Seung Hyun, hứa với em đi!" Krystal bắt đầu làm nũng.
Seung Hyun thở dài. "Được rồi! Anh chịu thua."
***
"Krystal, cậu lại chạy đi đâu?"
Sắp hết giờ nghỉ trưa, Krystal rón rén chui vào văn phòng.
"Đâu có, tớ mới đi ăn cơm ."Krystal ngồi xuống, giả bộ bận rộn.
"Hừ! Gần đây cậu rất kỳ quái đó!" Amber quay sang, chớp mắt. "Krystal, chúng ta có phải bạn bè tốt không?"
Lại nữa rồi, Krystal bất đắc dĩ nhìn trời. "Tất nhiên là có rồi!"
"Vậy rốt cuộc cậu đang lén lút làm gì hả?"
"Tớ đâu có lén lút?" Krystal trừng Amber. "Từ trước đến nay tớ làm gì cũng trong sáng hết!"
"Vậy ngày mai tớ đi ăn trưa cùng cậu được không !"
"Cậu có chắc không?"
"Có gì mà không chắc!" Amber nói.
"Tốt, ăn cơm thì được, nhưng ngày mai cậu không đi hẹn hò à?"
"Hẹn hò gì?"
"Ngày mai là cuối tuần đó..."
"A!Krystal cậu thật an gian!" Amber tức giận hét lên.
Krystal nhún vai, cười đắc ý. "Là cậu quá đa nghi thôi."
Hai người đang nói giỡn, chuông báo bắt đầu làm việc lại vang lên.
"Không nói với cậu nữa, tớ phải làm việc!" Krystal cúi đầu, chuyên tâm nhìn máy tính.
"Cậu đúng là cáo già mà!" Amber làm giận dỗi, đi về chỗ ngồi.
Rất nhanh đã sắp hết giờ làm việc, có tin nhắn đến.
From Seung Hyun : [Bé Cưng, hết giờ làm đi ăn tối không?]
Krystal nhìn trái nhìn phải, thấy mọi người đều đang làm việc, mới nhấn nút trả lời Seung Hyun.
[Ok! Nhưng gặp nhau ở đâu nak ?]
From Seung Hyun : [Em có thể lên trên này đợi anh.]
Krystal nhíu mày. [Không cần đâu, nếu em lên thì quan hệ của chúng ta sẽ lộ mất.]
From Seung Hyun : [Bé Cưng, em quá nhạy cảm đó. Hay là đợi nhau ở bãi đỗ xe?]
[Được đó, là chiếc xe màu bạc đúng không?]
From Seung Hyun : [Ứ. Lát nữa gặp em.]
[Ok. Lát nữa gặp anh.]
***
"Sao muộn vậy !" Krystal trốn đằng sau chiếc xe, sợ có người nhìn thấy cô.
"Xin lỗi Em, chờ anh lâu không?" Seung Hyun kéo cô ra. "Hôm nay có chuyện gấp phải xử lý, nên anh xuống hơi muộn."
"Không sao." Krystal lên xe, cười nói. "Công việc đương nhiên quan trọng hơn!"
Seung Hyun quay sang hôn nhẹ lên khóe miệng cô. "Công việc và em đều quan trọng như nhau."
"Chẳng lẽ em còn không bằng công việc của anh?"
Seung Hyun xoa xoa đầu cô. "Em quan trọng hơn gấp một ngàn một vạn lần."
"Miệng lưỡi anh được lắm."
"Được rồi, em muốn ăn tối ở đâu?" Seung Hyun ôn nhu hỏi cô.
"Liệu... Về nhà nấu được không, em muốn ăn cơm anh nấu."
"Được thôi! Em muốn ăn gì?" Seung Hyun khởi động xe, từ từ ra khỏi bãi đỗ.
"Chà chà, để em nghĩ đã..."
"Cứ từ từ suy nghĩ, từ đây về nhà còn nhiều thời gian."
"Lần này đừng có trêu em!"
Đang nói chuyện, Seung Hyun dừng xe trước cổng siêu thị.
"Chúng ta đi mua thức ăn đã."
"Hôm nay đến nhà em ăn được không?" Krystal hỏi.
"Em muốn sao cũng được!" Chỉ cần là yêu cầu của cô, anh sẽ không từ chối.
"Vậy ăn đơn giản là thôi." Phòng bếp nhà cô khá nhỏ, cũng không làm được gì nhiều.
"Không sao." Seung Hyun cúi đầu, ghé vào tai cô thấp giọng nói. "Nhất định anh sẽ cho em ăn thật no."
Nghe thanh âm khàn khàn quyến rũ của Seung Hyun, mặt Krystal lập tức đỏ bừng. "Anh đừng có lúc nào cũng nghĩ đen tối như thế!"
"Hả? Anh làm gì có?" Seung Hyun nháy mắt. "Vừa nãy anh có nói cái gì sao?"
"Này!" Krystal dậm chân ngượng ngùng liền chạy đến khu đông lạnh, không thèm để ý đến tên dâm tặc này nữa!
"Bé à, đừng giận!" Seung Hyun chạy theo cô, nhỏ giọng nói.***
Hai người vừa chạy đi, DaeSung trợ lý của Seung Hyun đang núp sau một quầy hàng hóa ló đầu ra.
Này, cái người vừa nãy đuổi theo cô gái kia là Tổng giám đốc phải không?
Trời ạ, chắc chắn là mắt mình có vấn đề! Chắc chắn thế!
BẠN ĐANG ĐỌC
❔Người Tình Bí Ẩn [TOP-KRYSTAL][Bigbang-F(x)]
FanfictionTác giả: Sơ Lãng Translator: Quick Translator Editor: Haru (lucnhi.wordpress.com) Bản gốc chưa đổi tên nhân vật :https://lucnhi.wordpress.com/dam-my/nguoi-yeu-bi-mat-cua-tong-tai/ xin đừng mang nó đi bất cứ đâu để tránh những rắc rối thị phi không...